[Dịch|Drop|HunHan] Sói (Chương 2)

Hơn một năm không sử dụng wordpress. Cũng nhiều chuyện xảy ra, mình đăng nốt mấy chương của fic này dù tác giả đã drop. Mấy chương này vẫn rất thú vị. Mình vẫn còn tình cảm với HunHan. Đây là những gì mình cố gắng để tiếp tục.

MỞ ĐẦUCHƯƠNG 1 

 

CHƯƠNG 2: Nhà vệ sinh

Quán cà phê ngập tràn tiếng thì thầm và Luhan đứng dậy ngay lập tức, nhăn mặt khi nó cụng trán vào cằm thằng cha bí ẩn. Nó ngã về phía sau và cậu ta nhìn xuống nó, lần đầu tiên trong đời Luhan cảm thấy sợ. Đó không phải là nỗi sợ thực sự, mà đúng hơn là cảm giác bị khống chế hoàn toàn.

“ư-ừm.” nó lắp bắp và thằng kia vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm nó. Luhan nhận ra đôi mắt của cậu ta thật xinh đẹp khi chúng không ngầu đỏ – chúng có màu nâu đậm đẹp đẽ. Cái ý nghĩ đó làm nó sợ bởi nó chưa bao giờ thích ai cả và nó cũng không nghĩ rằng bản thân sẵn sàng để thích bất cứ người nào. Đâm ra, nó hành động như tất thảy mọi người vẫn hay làm: chạy. “Tạm biệt,” Luhan nói và phóng như bay ra khỏi căn phòng nhanh nhất nó có thể. Gần như là đã vấp ngã xuống nền khi nó lướt qua thằng kia  chỉ bởi vì cái mùi hương của cậu ta. Rất cuốn hút, đến nỗi Luhan chỉ muốn nhảy bổ lên người cậu ta luôn và -! Tại sao nó lại lâm ly thống thiết thế này? Luhan chạy cho đến chân nó tê dại và nhận ra bản thân đang đứng ở phòng âm nhạc. Qúa mệt cả về thể xác lẫn tinh thần, nó gục xuống. Vài giây sau, Baekhyun xông vào phòng cùng với Chanyeol theo sau. Luhan gục đầu xuống tay và không nhìn lên.

“Nào!” Baekhyun nói khi cậu ngồi xuống cạnh nó, “quá là nhây với  thằng “Tao không quan tâm Sehun!” Luhan. Đúng là đồ con bò!”

“Tao có nói điêu đâu!” Luhan ngẩng phắt lên, gắt gỏng và đảo mắt – tại sao như thế này rồi mà Baekhyun vẫn có thể mặt dày được cơ chứ?? Thằng bạn thân của nó đã bị làm nhục công khai!!–. “Tao vẫn đếch quan tâm đến thằng Sehun. Tao không thể bị chỉ trích vì việc này chỉ bởi vì cái thằng kia nó gây sự được.”

“Cái ’thằng’ kia, ôi Luhan thân yêu” Baekhyun nói, đưa tay ra như đang bắt đầu một bài diễn thuyết, “ là Oh Sehun. Alpha Oh Sehun, Oh Sehun được ham muốn nhiều nhất.” Baekhyun kết thúc  tràng đả kích nho nhỏ của cậu ta với một cái nhếch mép.

“Cái gì?”Luhan la lên, không thể tin vào tai của mình. Thằng kia trông chỉ già hơn nó một hoặc hai tuổi thôi và không phải như mọi người miêu tả. Luhan tưởng phải là ai đó cơ bắp với râu ria xồm xoàm, chứ không phải một người gầy và trẻ như thế. Tất nhiên là nó không phiền.

“Ờ hớ. Oh Sehun, bây giờ là Alpha của mày.”

“CÁI GÌ?” Luhan mở to mắt – Alpha?? Tại sao? Và rồi nó nhớ ra cái “tai nạn” nho nhỏ vừa mới xảy ra ở quán cà phê. Nếu nó nhớ không nhầm thì một cái cắn ở cổ một omega bởi một alpha có nghĩa là alpha này đã đánh dấu lên omega. “L-làm gì có cái vết gì trên cổ tao!” Luhan chối, đứng ngay dậy và chạy đến phòng vệ sinh với tốc độ nhanh nhất bởi vì làm gì có chuyện nó có một thằng alpha, phải không? Nó đưa tay xuống cổ, thở phào nhẹ nhõm vì không có cảm giác sưng gì trên đó. Khi đến phòng vệ sinh, nó mở cửa và đi đến chỗ chiếc gương trước bồn rửa mặt, không quan tâm Jongin và Kyungsoo đang tựa vào tường. Luhan nhìn chăm chú, nghiêng cổ một chút để đảm bảo không có bất cứ một cái vết nào nhưng nó đông cứng lại.

Có một vết đen lạ lung với hai chấm trên cổ nó.

“L-Luhan??” Kyungsoo lắp bắp, nhanh chóng mặc quần vào nhưng Luhan không có lòng dạ nào để quan tâm bởi vì cái quỷ gì… Luhan cố kì để làm nó biến mất nhưng không thể bởi vì có vẻ như cái vết này đã trở thành một phần trên da của nó.

“Trùng hợp quá nhỉ,” từ phía sau, Jongin cất tiếng mỉa mai trong khi kéo khóa quần lên. Luhan trượt xuống sàn, không biết phải làm sao. Mắt nó ngập trong nước và nó chẳng thể kìm được.

“Cái nồi gì? Luhan?” Jongin cuối cùng cũng nhận thấy tình trạng không ổn của nó và quỳ xuống ngay bên cạnh, “mày ổn chứ?”

“Luhan? Có chuyện gì xảy ra vậy?” Kyungsoo hỏi khi cậu cũng quỳ xuống sàn và nhẹ nhàng xoa lưng nó.

Luhan cố để mở miệng nói nhưng chỉ có thể phát ra tiếng thổn thức. Nó muốn đào một cái lỗ chui xuống sàn nhà và biến mất mãi mãi. Nó thậm chí không biết tại sao bản thân lại khóc nhưng Luhan đột nhiên cảm thấy tổn thương bởi vết đen trên cổ mình. Có thể nó sợ vì cái cảm giác bị kiểm soát mãi mãi hoặc có thể nó sợ rằng Sehun sẽ là một thằng khốn nạn nhưng Luhan không thể dừng khóc và nước mắt của nó cứ rơi lã chã.

“Luhan làm ơn đi mày – ôi.” Kyungsoo thấy dấu vết trên cổ Luhan và nó lơ đãng tự hỏi cái vết đó bầm đến mức nào. Luhan nhận ra Kyungsoo có tầm nhìn tốt hơn vì cậu có một alpha – một lý do đáng để được khoa trương.

“Sao thế? Cái gì thế?” Jongin hỏi, và Luhan biết tại sao cậu ta cũng lo lắng. Nó đã làm bạn với họ đủ lâu để nhận ra sự lo lắng trong giọng nói của Jongin.

“Mày… mày vừa có một alpha.” Jongin im lặng và căn phòng chỉ còn tiếng nấc của Luhan.

“Không tệ mà, đúng không?” Jongin hỏi một cách ngập ngừng,giọng cậu tràn đầy hi vọng.

“Chắc mày khóc là vì tự dưng bị đánh dấu và cái thằng alpha có thể là… ừm.” Kyungsoo kéo dài giọng, không chắc lắm và Luhan lại muốn tiếp tục khóc thêm lần nữa bởi vì Kyungsoo biết tất cả nhưng không chắc về vấn đề này. Luhan chắc chắn Sehun sẽ là một thằng nhãi ngạo mạn mà nó sẽ phải phục vụ như một con chó.

“Ôi” Luhan muốn đi đầu xuống đất. Nó nghe thấy tiếng chân bước vào nhà vệ sinh và lại đắm trong mùi hương ấy một lần nữa nhưng nó vẫn ngồi lì dưới sàn vì nó không muốn làm bản thân xấu hổ và vì nó không chắc mình muốn họ biết thằng alpha kia là ai.

“Ồ, Sehun,” nó nghe thấy Jongin nói, “mày làm gì ở đây vậy?” Luhan chết lặng – Jongin là bạn với Sehun?

“Sehun?” Kyungsoo nói, “xin lỗi nhưng…”

“Tao biết.” Luhan ngạc nhiên trong giây lát bởi giọng nói của hắn trầm hơn nó nghĩ. “Tụi mày có thể lui đi vài phút được không?”

“Nhưng—“

“Làm ơn đấy.”

Luhan cảm thấy Kyungsoo do dự nhưng bóng của cậu đổ lên khi cậu đứng dậy. Luhan muốn cầu xin cậu đừng đi, đừng bỏ nó lại với Sehun nhưng họ đã đi mất rồi.

“Luhan,” Sehun nói và Luhan không ngẩng lên bởi tim nó đập thật mạnh. Luhan cảm thấy Sehun gần nó. “Luhan, nhìn tôi.” Luhan có thể cảm thấy sự kiên quyết trong giọng hắn và nó không thể phủ nhận sức mạnh từ alpha của nó – nó ngước lên đối mặt với Sehun. Nó kéo hai đầu gối sát lại gần bởi Sehun cúi gần hơn nó tưởng. “Tôi xin lỗi,” Sehun nói, ánh mắt không lung lay trên người Luhan, “Tôi không cố ý làm thế”

“K-Không  sao đâu,” Luhan cố để nặn ra nụ cười nhưng nụ cười của nó đẫm nước mắt và hiển nhiên đến đứa trẻ cũng thấy sự gượng gạo trong đó.

“Tôi xin lỗi,” Sehun nhắc lại lần nữa và Luhan nghĩ thật dễ thương bởi Sehun nhìn như đang cố nhịn không động vào nó. Luhan có thể thấy sự chân thành trong mắt hắn nhưng nó không chắc có thể tin được. Luhan bắt đầu đứng dậy bởi nó muốn xin lỗi và rời đi nhưng nó vấp ngã. Thay vì tiếp đất, nó rơi vào vòng tay Sehun. Cú chạm làm nó giật nảy người và trong một thoáng cứng người lại nhưng ngay lập tức nó bị đẩy xuống sàn.  Sehun đặt môi lên cổ nó và Luhan luồn tay vào tóc hắn, ấn xuống. Bằng một cách nào đó, đôi môi mềm mại của Sehun đặt trên môi nó và nó tự nguyện mở miệng ra, cảm nhận Sehun, ngập chìm trong Sehun và thật là tuyệt.

“Ôi.” Luhan mở mắt và ngay lập tức thấy Kyungsoo đang ửng đỏ đứng ở của phòng và thằng Jongin cười nắc nẻ phía sau cậu.

Sehun rời khổi người Luhan ngay lập tức và nó không thể ngừng tiếc nuối vì Sehun dừng chạm vào mình.

 

 

 

Bình luận về bài viết này

Filed under Dịch, Drop

Càng sống nhanh, càng chết trẻ.

tumblr_mvecnb3mpO1rwle77o1_500Trong vô vàn cách để yêu thương, có lẽ tôi đã chọn cách này. Bản thân cũng thấy có lẽ người tôi có lỗi là anh. Tôi là fan của anh và tôi không đồng ý với mấy cái giải thưởng đó. Người duy nhất khiến tôi ngập ngừng là anh.

Bản thân không muốn nghĩ nhiều đến nữa, thực ra tôi đang tìm cho mình một cái cớ, tìm một chỗ để bấu víu rằng tôi nghĩ vậy là đúng. Tôi không đồng ý là đúng. Xin lỗi anh nếu tình yêu này tôi dành cho anh không trọn vẹn.

Lần đầu tiên anh khóc khi EXO nhận cúp, tôi cũng khóc theo, tôi cho rằng anh là người xứng đáng nhất, là người đáng lẽ ra phải khóc và phát biểu, nhưng anh lại chỉ đứng phía sau lặng lẽ khóc. Đến lần này, trái tim tôi và anh không cùng chỗ rồi. Không phải tôi chê trách tình yêu của người khác dành cho anh là mù quáng hay nghĩ rằng mình cao thượng, chỉ là tôi muốn anh thực sự bước từng bước.

Sự nghiệp có điểm bắt đầu, có con đường, có bậc thang, có điểm cao nhất, có giai đoạn nghỉ, có sự tiến bộ, có sự chuyển biến và có điểm lụi tàn. Cá nhân tôi cho rằng đường tắt thì nhanh quá. Tất nhiên anh được giải, anh thắng tôi rất vui, nhưng nếu thắng quá nhiều, anh còn cảm xúc không, anh còn động lực không? Hay anh mỉm cười và bước lên bục cao lần sau hay nghìn lần sau nữa.

Càng sống nhanh thì càng chết trẻ.

Anh theo đuổi niềm mơ ước của mình, anh nhảy hết mình vì cái gì?

Thực ra lên nhận giải thì cũng lên nhận rồi. Nhưng ý kiến của tôi vẫn vậy, tôi không đồng ý và tôi nói ra. Bởi vì anh không nghe thấy, chỉ có những người yêu quý anh nghe thấy. Nếu anh nghe thấy, anh sẽ buồn bã hay kệ không quan tâm? Với cá tính của anh, chắc anh sẽ giận không thèm nói chuyện. Nhưng anh à, cái gì cũng cần tôi luyện, cần cứng cáp, cần trưởng thành, nếm trải sóng gió thì mới thành công.

Tôi cũng tự hỏi vì sao người ta quá gay gắt về vấn đề giải thưởng của các anh. Sự thật là các anh không thành công ở chỗ đó, ở chỗ vẫn còn rất nhiều người gay gắt. Không phải tôi là fan thì tôi bảo vệ anh hết mình, hết sức. Tôi là loại người như thế này, bởi vì nếu như người lên nhận giải là người khác, thì các anh có bị vậy không? Các anh rất cố gắng, nhưng cái gì ở vị trí nào thì nên đúng ở vị trí đó. Và tôi không chỉ yêu các anh, tôi là fan lai, một từ rất nhạy cảm, và tôi cũng cần công bằng với những cô gái của tôi nữa.

Tôi viết thế này cũng chỉ để bản thân có cái để níu kéo rằng tôi đúng và tôi có lỗi với anh vì là fan mà như vậy. Tôi cũng chỉ là phần nhỏ thôi, phần lớn thì các anh vẫn tốt nhất trong trái tim mỗi fan.

Tôi yêu anh thế này chắc không đủ dùng rồi.

 

 

 

 

 

6 bình luận

Filed under Tình cảm của tôi ...

[Kim Jongin] “Không bao giờ được phép phản bội những giọt nước mắt đã rơi cho ngày hôm nay.”

tumblr_myotjkTvEi1rgwpero1_500“Ai đó xuất hiện trong cuộc đời chúng ta cũng đều vì một lí do, một khoảng thời gian hay cả một đời người.”

人们可能为了某个原因走进你生命,陪着你走过一季,或走完一生。

Cũng sắp đến sinh nhật anh rồi, tôi cũng muốn dành cho anh một vài lời, bởi vì tôi bias anh, và bởi vì có lẽ năm sau hay 10 năm nữa, tôi sẽ không còn đủ kiên trì để viết cho anh, tôi sẽ không biết phải viết gì nữa, tôi sẽ dần quên mất anh trong cuộc sống của tôi.

Chắc chắn rằng anh sẽ không bao giờ đọc được, nhưng đây là dành cho cả tôi của những năm về sau. Rằng tôi đã yêu anh như thế nào.

Có lẽ ngay từ đầu, tôi không có ấn tượng với Kai, người tôi yêu thích là Kim Jongin.

img1259m img0934wf img0455y img_05681 0209-1 630355306

 

Bởi vì khi teaser đầu tiên của anh được tung ra, tôi xem và hoàn toàn không có ý niệm gì trong đầu, chỉ đến khi vô tình nhìn thấy anh trong bộ trang phục học sinh rất đời thường, không có máy quay, không có âm nhạc, không có quần áo ca sĩ, tôi mới dừng tầm mắt mình lại, dành thời gian tìm hiểu anh và bắt đầu yêu thích anh từ lúc đó. Yêu thích của tôi cũng giống như niềm yêu thích đối với một chàng trai khóa trên, không phải đối với một idol.

Thực ra tôi bias anh, nhưng đã từ lâu, tôi thôi không cho rằng mình hiểu anh, cái gì mình cũng biết. Bởi vì có những người yêu anh, hiểu anh hơn tôi rất nhiều. Họ dành thời gian quan sát anh, họ có trái tim trong trẻo. Thực lòng thì những người bias Kim Jongin đều có gì đó rất trưởng thành. Bởi vì vẻ ngoài của anh không hào nhoáng, không quá đẹp trai như hoàng tử, người ta có câu: “Do you love me when I’m no longer young & beautiful.”; Kim Jongin chính là không dựa vào vẻ bề ngoài. Anh có tài năng, có nhiệt huyết tạo nên sức quyến rũ, vẻ đàn ông của mình. Chính vì thế mà những người yêu thích Jongin, tôi một lần nữa cho rằng họ rất sâu đậm, rất hiểu cái bên trong con người anh.

Ban đầu, tôi cảm giác anh đơn giản quá, bởi dường như anh chẳng quan tâm nhiều đến mọi thứ xung quanh, ngoại trừ việc phải nhảy, phải biểu diễn hết mình. Có đôi khi tôi sẽ rất buồn, rất lo anh cô đơn lắm đúng không, anh đang nghĩ gì thế, anh mệt à, tại sao anh không chơi đùa cùng mọi người. Nhưng dường như lúc đó mọi người chỉ cho rằng anh lạnh lùng quá.

1150860_1416704785223659_182183155_n

Thực ra, dành chút thời gian để ý lại, dù anh là Kai trên sân khấu, thì anh cũng vẫn là một cậu con trai 21 tuổi với nụ cười của một ông già 80. 15088_1419046484989489_1782268873_n

Chính là bởi vì anh nỗ lực quá nhiều, anh trả giá nhiều bởi chấn thương cho nên ngày EXO có chiến thắng đầu tiên với WOLF, tôi đưa mắt tìm anh trong đám đông, để rồi thấy anh lặng lẽ đứng phía sau và khóc. Lúc đó tôi đã post rằng tôi cũng muốn nói nhiều điều nhưng không thể diễn tả được. Có một em đã comment ở dưới rằng: “Chocolate đang tan chảy..”

993533_4188639413102_839828147_n

 

Đúng thế đấy anh là một chàng trai vẫn còn trẻ, nhưng tôi cảm thấy anh rất trưởng thành, thời gian trainee đã giúp anh trải qua nhiều thứ. Bây giờ mọi người có thể dần nhận ra rằng Jongin thực ra đôi lúc vẫn rất dễ thương, thích ăn gà rán, mê chó, thích đọc truyện tranh, xem anime, thích nghịch điện thoại, thích chơi điện tử, bởi vì thời gian đầu anh không thể bộc bạch được nhiều khía cạnh khác của mình. Anh có 2 kiểu nhìn nhận, một là trả lời fan rất ngọt ngào, dễ thương, hai là trả lời phỏng vấn rất sâu sắc. Tôi chỉ có thể còn nhớ được một câu của anh:

“Giống như Người nhện, tôi nghĩ rằng tôi sẽ ưu tiên cho cuộc sống riêng lặng lẽ của mình.”

tumblr_mm8an8voWq1qapcswo1_500

 

Trong những siêu anh hùng, tôi nghĩ rằng cuộc sống của người Nhện là rối ren nhất. Tôi nhớ trong phần 2, Parker đã nói với M.J. rằng: “Anh là Người Nhện và chúng ta sẽ chẳng bao giờ bên nhau được.”. Là một idol, cuộc sống có lẽ cũng có 2 mặt như Người Nhện, chúng ta không thể dành thời gian cho người mình thương yêu, phải bảo vệ họ. Anh nhìn nhận cuộc sống của mình dưới lăng kính như thế, rất sâu sắc.

 

tumblr_mhpm0iSpei1qed0yio1_500

Kim Jongin là một chàng trai Ma Kết rất sâu sắc, nhưng đơn giản. Yêu anh giống như yêu thích một bản nhạc nhẹ nhàng, yêu anh bởi vì anh làm cho mỗi người chúng tôi tin tưởng, anh giống như một người đàn ông để gửi gắm tất cả tình cảm vào dù tôi không thể nhìn tận mắt, không thể dùng đôi tay để chạm vào được anh.

tumblr_mk2blu8Rkf1rfzr7uo1_r3_500

Không quá khó để đoán ra được Kim Jongin muốn gì, cần gì. Anh giản dị, buồn ngủ thì sẽ díp mắt, cáu thì sẽ không nói chuyện, vui thì sẽ cười toe toét. Tôi thích nhất là khi anh ở ngoài sân bay và không bao giờ đeo kính. Không bao giờ che dấu thứ gì.

1537864_453278408109612_1079497280_o

Ừ tôi thích Kim Jongin, nhưng không bao giờ phủ nhận Kai, bởi vì đó là con đường anh chọn, đó là một phần con người anh, là nỗ lực, là thành quả của anh. Khi anh thực hiện từng bước nhảy, uyển chuyển và đặt hết cảm xúc của mình vào, không nhanh nhẹn quyết đoán như Yixing, ở anh có cái gì đó rất riêng để người ta nhìn vào và nhận ra đó là phong cách của Kim Kai.

tumblr_mylkjbjX3S1qjy5ubo1_500 tumblr_my8mq7QcQd1smax5no8_500 tumblr_mvwsythyXA1rf5mijo1_500

 

“Ai cũng có một mối tình không thể quên lãng, cất sâu trong đáy lòng.
Ai cũng có một bóng hình mãi mãi là hình xăm không thể xóa nhòa nơi đáy tim.”

Viết đến đây rồi đột nhiên mệt không muốn viết thêm nữa. Bởi vì có đôi lúc tôi ám ảnh về anh đến cả trong những giấc mơ. Anh là thứ tình cảm thời thiếu nữ thừa nam của tôi, người tôi muốn trao hết tình cảm nhưng nhận ra rằng tôi chỉ có thể trao trong trí tưởng tượng của mình. Tôi không thể. Sự thật là tôi không muốn cố nữa.

“Khi còn trẻ, điên cuồng yêu thích một người, dường như là dùng hết tất cả nhiệt tình và dũng khí, nhưng rồi sau vài năm nhớ lại, lại cũng không thể nói rõ rốt cuộc là thích người ấy, hay là thích cái cảm giác thích một người kia, chỉ biết đến cuối cùng, người dắt tay cả đời, thường lại không phải người của thuở ban đầu ấy.”

tumblr_mud4yo6QKe1qjrqxao1_500

 

Cho nên Kim Jongin à, nói đến đây, em chỉ muốn anh thật hạnh phúc. Anh có thể dựa vào Do Kyungsoo, tâm sự với Oh Sehun, thân thiết với Lee Taemin, nhảy cùng Zhang Yixing, vui đùa với Byun Baekhyun … Em muốn anh yêu thương và được yêu thương, muốn nhìn thấy anh cười, muốn có ai ở bên anh khi anh khóc.

Bởi vì em không thể.

Cũng giống như hàng nghìn người vậy.

1234794_1415387115355426_2026825577_nNgười ta chia tay nhau đôi khi không phải vì không còn tình cảm, chỉ là thấy quá đơn độc, quá đuối sức. Người ta chia tay nhau đôi khi vì quá yêu, quá nhớ nhung, đến mức trong đầu lúc nào cũng chỉ có ai đó. Người ta phải từ bỏ để làm những việc khác tốt hơn. Người ta chia tay nhau đôi khi cũng vì người ta ích kỷ. Người ta có trăm ngàn lý do để chia tay ngoài “hết yêu”.

Chúc mừng sinh nhật anh nhé. Kim Jongin.

tumblr_mtuixqdaQv1si1rb7o1_500

10 bình luận

Filed under Tình cảm của tôi ...

Cuối cùng thì việc làm một shipper có ý nghĩa gì đối với mình đây..

Cũng chỉ là vô tình, thật sự là vô tình đọc được những dòng đó. Bản thân biết Kpop cũng được 5 năm rồi. Cũng từng ship nhiều couple, có những couple chỉ là thoáng qua, có những couple thật sự không thể nào xóa bỏ ra khỏi tâm trí. Ở trong thế giới này, không ship cái gì đó thì thật sự rất tài. Tôi bias, tôi thích một idol nào đó, có nghĩa là tôi mong người đó được hạnh phúc nhất, phải không?

Có nghĩa là muốn mọi người xung quanh đối xử thật tốt, thật tốt đối với người đó.

Mình ship nam – nữ cũng có, ship nam – nam cũng có. Không phải tự dưng ship, đó là cả một trải nghiệm, khi bạn quan sát bias của mình và nhận ra trong số những người xung quanh có một người, có những khoảnh khắc đáng yêu, đáng nhớ nhất cùng với người bạn bias thì tự dưng bạn sẽ thích, sẽ tự động ship couple đó.

Ship couple cũng giống như xem một bộ phim tình cảm giữa 2 người thương yêu nhau và bạn là đạo diễn, 2 người đó là nhân vật chính. Bạn cảm thấy như thế nào thì đó là như thế, nếu không phải thì đó là câu chuyện ngược, câu chuyện buồn. Suy cho cùng trong trái tim mỗi người đều có khao khát muốn yêu thương, muốn được yêu thương và khao khát đó gửi gắm hết qua couple mình ship.

Cũng chẳng có tội tình gì khi shipper couple này không thích shipper couple khác. Nhiều tình bạn đã tan vỡ kiểu như này. Nó cũng chẳng khác gì việc bias người này ghét bias người khác. Có lẽ cái việc ghét nhau đã tạo cơ hội cho bản thân gặp được nhiều người, thấy được nhiều loại, học được nhiều bài học.

Mình bias một cô gái, ship cô gái ấy với một chàng trai của nhóm khác. Và mình cũng bị nói nhiều, nhưng đã là couple mình yêu thích thì không bao giờ mình bỏ. Đã là người con gái mình yêu duy nhất trong thế giới KPOP thì mình cho ai là xứng đáng với cô ấy, người đó sẽ xứng đáng. Người đó vừa là Lục Lệ Thành, vừa là Tống Dực của cô ấy.

Mình từng bias một người Trung Quốc, lúc đó là người Trung Quốc duy nhất mình thích trong thế giới KPOP, cuối cùng người đó đi, bỏ lại người còn lại khóc sướt mướt trong concert. Đó là câu chuyện ngược của mình, là couple nam – nam đầu tiên mình thích. Để bây giờ hai người không còn nhìn mặt nhau nữa. Người bị bỏ lại cũng đã nguôi ngoai. Tình cảm cũng đã nguội. Kết thúc thì cũng kết thúc rồi.

Còn bây giờ mình bias một chàng trai. Và mình ship chàng trai đó với một người khác, ừ là nam. Theo mình đó là người mà khi hai người ở cạnh nhau thì thoải mái nhất, dễ chịu nhất, bình yên nhất. Cứ vậy đi đã. Bản thân là một đứa con gái. Làm sao có thể chấp nhận bias của mình với một người con gái khác. Cứ vậy đi đã, nhưng mình không cho rằng đó có nghĩa couple này chỉ là thế cho cái gì đó. Nó là toàn bộ tình cảm của mình. Mình yêu cả 2 người. Mình muốn bias của mình biết cách yêu thương và được yêu thương.

Dù tình cảm thì thật khó nắm bắt. Ảnh

Bình luận về bài viết này

Filed under Tình cảm của tôi ...

[Dịch|Drop|HunHan] Sói (Chương 1)

tumblr_msoenxzCpD1sgeoq0o1_500Chương 1: Những đứa trẻ

“Ow!” Luhan lẩm bẩm khi nó tránh một tảng đá rơi xuống. Nó nhìn lên, đưa tay che mắt khỏi ánh sáng mặt trời và xác định kẻ tấn công mình. Thật không may, một hòn đá khác bay xuống và rơi trúng giữa hai mắt nó. “Chết tiệt!” Nó ngã nhoài ra phía sau và nằm xòng xoài ra đất, tiếp tục hứng một cơn mưa đá ném vào người mình.

“Thôi đi!” Một giọng nói hét lên và Luhan cuộn tròn người nó thành quả bóng vì những hòn đá đó ném thật sự cmn đau. Luhan nghe thấy những tiếng cười the thé và nó nhận ra kẻ tấn công mình, hay đúng hơn, là những kẻ tấn công mình. Nó nghe thấy một chút tiếng la hét và sau đó cơn mưa đá ngừng hằn, cuối cùng nó cũng có thể cử động.

“Tụi nó đã đi hết chưa?” Luhan mệt mỏi hỏi và liếc mắt ra khỏi cái kén của mình. (chịu nha, cocoon = kén, mình chỉ biêt dịch vậy thôi). Nó bắt gặp khuôn mặt lo lắng của Kyungsoo và điệu cười nhếch mép của Jongin ở phía sau.

“Mày không sao chứ?” Kyungsoo hỏi, giúp Luhan đứng dậy và phủi đầu nó.

“Tao không sao!” Luhan nói, phủi bụi bẩn ra khỏi người mình.

“Tao không thể tin được mày lại bị tấn công bởi những đứa trẻ đó một lần nữa! Đây là lần thứ ba trong tuần rồi!” Jongin quang quác, không thể nhịn được cười.

“Im đi!” Luhan cáu kỉnh, gạt Jongin ra. Jongin chỉ cười nhiều hơn, nhanh gấp đôi so với việc thở.

“Vừa rồi nguy hiểm quá!” Kyungsoo nói, cau mày “Tao phải báo với hiệu trưởng của tụi nó”

“Không sao,” Luhan nói “Chúng chỉ là những đứa trẻ. Còn chưa đủ năm tuổi”

“Chính xác! Đó chính là vấn đề!. Nếu từ bé chúng nó đã như thế này..” Kyungsoo dừng lại và ném một ánh nhìn lo lắng cho Luhan. “Mày biết tụi nó trêu mày là bởi vì…”

“Bởi vì tao không có một thằng Alpha! Tao biết, tao biết.” Luhan cắt lời, đảo mắt. “Chúng ta đã bàn xong vấn đề này rồi Kyungsoo.” Kyungsoo thởi dài, lắc đầu.

“Tại sao mày không kiếm bừa một thằng đi.” Jongin hỏi “Không phải là không ai yêu mày. Mày sẽ được cầu hôn ở đây, ở kia thôi mà.”

“Nếu chúng nó không chảy nước dãi như những thằng đần, thì cũng có thể đấy” Luhan trả lời và bắt đầu đi bộ đến trường. “Chúng mày có đi hay không đây?”

“Không phải tất cả bọn họ đều “Chảy dãi như những thằng đần” như mày hùng hồn áp đặt đâu!” Kyungsoo nói. “Thằng hôm qua thì sao. Nó rất tốt mà.”

“Sao mày dám!” Jongin nói, đưa tay lên che miệng làm như đau đớn lắm. “Tao đã nghĩ rằng mày yêu tao!”

“Làm sao?” Kyungsoo hỏi, bơ lác Jongin.

“Nhưng mà thằng đó không… Tao thực sự không thích nó.” Luhan nói, chun mũi mình.

“Luhan!…” Kyungsoo rên rỉ, tựa đầu vào vai Jongin. “Đó không phải là một lí do chính đáng!”

“Aw!! Để nó yên!” Jongin nói, mỉm cười. “Hơn nữa nếu mày chọn bừa ai đó, xong sau đó mày nhớ tao thì sao?”

“Đúng đúng!” Luhan đồng tình, mặt mũi rạng rỡ hơn một tí khi Kyungsoo không ngừng đánh Jongin.

“Được rồi.” Kyungsoo ngẩng đầu, thở dài, lơ đãng liếc nhìn đồng hồ và đôi mắt mở to. “Chết tiệt! 7:57 rồi chúng mày!”

“Đệt! Mr. Park!”

“Tiêu rồi!!! Chạy chạy!!!!”

*

Khi đến nơi, họ đã muộn.

“Các Omega.” Ngài Park nói, cầm một thanh gỗ mỏng. “không bao giờ đến trễ. Vì sao lại thế?” Một cánh tay cừ cuối lớp giơ lên.

“Vâng?”

“Các Omega ở đáy của xã hội.” Sinh viên đó trả lời. “và vì vậy họ không có quyền được đến muộn hoặc không tuân thủ luật lệ.”

“Chính xác.” Ngài Park nói, đưa đẩy thanh gỗ, và quay sang nhìn bộ đôi. “Tại sao các em lại đến muộn thế?”

Luhan nửa muốn chết vì xấu hổ, nửa muốn giết những đứa trẻ. Kyungsoo nhợt nhạt như một tờ giấy, Luhan cảm thấy tệ cho cậu ta trong vài giây nhưng lại nhớ ra rằng cậu ta sẽ không bị phạt.

“Không có câu trả lời?” Kyungsoo nhìn như thể đã chết với mồ hôi chảy ròng ròng và khuôn mặt tái mét, Luhan miễn cưỡng quyết định nó phải mở mồm.

“Em bị ném đá.” Luhan nói “và Kyungsoo đã đến để giúp em, sau đó chúng em tới muộn.”

“Kyungsoo, em cùng đi với Alpha của em đúng không?”

“V-vâng.”

“Rồi, em có thể đi.” Luhan muốn la hét, gào thét và tức giận nhưng một omega phải luôn giữ bình tĩnh và chấp hành mệnh lệnh. Nó biết lí do tại sao Kyungsoo được tha, nếu một omega có một alpha, về mặt kĩ thuật, họ được cho qua tất cả mọi khóa học. Đó là lí do tại sao nó không được tha, nó không có một thằng Alpha chết tiệt nào cả.

“Luhan, bao nhiêu lần em đến trễ rồi?” Kyungsoo ném một cái nhìn xin lỗi đến Luhan khi cậu ta ngồi vào chỗ của mình.

“5”

“Ngửa lòng bàn tay ra.” Luhan giơ lòng bàn tay của mình lên và chờ đợi những cú đánh.

1, Nó nhẫn nhịn và nhăn mặt.

2, Âm thanh roi da là điều tệ nhất. Luhan quyết định. Nó ghét âm thanh mà thanh gậy đó quật vun vút trong không khí.

3, Nó sẽ phải mua một số lô hội lớn.

4, Không cảm xúc.

5, Cái cuối cùng.

“Đi đi”

Luhan đứng dậy từ đầu gối và âm thầm bước đến chỗ của nó cạnh Kyungsoo. Các omega khác ngồi im và nhìn thẳng về phía trước, nhưng nó có thể cảm thấy sự thương hại nơi họ.

“Xin lỗi.” Kyungsoo mở miệng.

“Tao ổn.” Luhan đáp bởi vì nó thấy tồi tệ cho Kyungsoo. Khuôn mặt của cậu ta đỏ lựng và đôi môi của cậu ta kéo xuống thành một cái nhăn mặt. Trông cậu ta gần như người bị đánh vậy. Luhan nghĩ Kyungsoo quá nhạy cảm.

*

“Mày có nhận được bất cứ sự trừng phạt nào không?” Kyungsoo hỏi khi ngồi phịch xuống ghế.

“Duh?” Jongin nói, rút túi của cậu ta ra.”Bởi vì các alpha còn phải dẫn dắt nhóm, làm người đứng đầu và tất cả những thứ nhảm đời đó.” Jongin lục lọi rồi lấy ra một chiếc bánh sandwich.

“Mày nghỉ bao nhiêu buổi?” Luhan hỏi bởi vì nó thực sự tò mò. Nó nhìn xuống hộp cơm của mình, đẩy chúng đi. Nó không đói.

“1.”

“Cái quái gì? Tại sao? Tao 5 lận!”

“Đó là vì mày là một omega.” Jongin khịt mũi trước khi nếm một chút — gà tây hở? — sandwich của cậu ta.

Luhan bỏ qua lời nhận xét và tiếp tục “Jongin? Tại sao  mày ngồi đây? Hôm nay là thứ ba.”

“Tại sao không?” Jongin hỏi dù mồm cậu ta vẫn nhồm nhoàm bánh mì. “Tao muốn dành thời gian cho Kyungsoo.”

“Và?” Luhan hỏi, nheo mắt vì hành động có chút đáng ngờ của Jongin – cậu ta đang đỏ mặt và đổ mồ hôi.

“Đúng rồi!” Luhan ngửi trong không khí và nhăn mặt lại.

“Đồ hèn hạ!!! Mày đang đến kì động dục!!!!” Jongin mỉm cười ngại ngùng và kết thúc tốt đẹp bằng cách quàng tay quanh người Kyungsoo.

Luhan gần như ném tất cả mọi thứ đi khi Kyungsoo tan chảy trong vòng tay Jongin và phát ra những tiếng rên rỉ nhẹ.

“Tụi mày thật thô tục! Đi làm chuyện đó ở nơi khác đi! Tao không muốn nhìn.!!!”

“Cảm ơn,” Jongin nói, đứng lên với Kyungsoo trong vòng tay của mình, “tụi tao sẽ trở lại sớm thôi.” Kyungsoo cũng bước đi, đầu dựa vào Jongin, người lắc lư nhẹ nhàng. Luhan thở dài và gục đầu xuống bàn.

“Luhan!” Một tiếng nói cất lên, Luhan mệt mỏi ngẩng đầu lên, và nhìn Baekhyun.

“Ồ” nó nói, hởi mệt để chào tử tế.

“Mày nghe tin gì chưa?” Baekhyun nói. “Sehun lại chia tay bạn gái rồi!”

Sehun? Luhan nhíu mày trong giây lát – Sehun là thằng nào? Và rồi nó nhớ ra. Sehun là một Alpha, người được biết đến là Alpha tuyệt vời nhất từng tồn tại nhưng cũng là một thằng trăng hoa. Rất nổi. Luhan nghĩ thằng đó là kiểu người sáo rỗng nhưng mọi người đều bảo Sehun là thằng chỉ cần nhìn thôi là đã làm người ta say mê đến cực độ.

“Thì làm sao?” Luhan hỏi, lại gục đầu xuống bàn.

“Làm sao ư? Điều đó có nghĩa là các omega có cơ hội đánh cắp trái tim hắn chứ sao nữa! Mày biết hắn chơi cả nam lẫn nữ mà. Nhưng tao nghĩ nó chủ yếu là chơi gay.” Baekhyun nói, ngồi xuống với Chanyeol – làm thế nào mà Luhan không nhận ra cậu ta – theo sau.

“Tao không hiểu!” Luhan nói to. “Tại sao tụi alpha phải hẹn hò và làm những trò đó? Chúng ta thì lại không được phép làm gì cho tới khi tìm thấy Alpha của mình.”
“Ừ. Bọn Alpha có sức mạnh.” Baekhyun trả lời vấn đề đó một cách hiển nhiên. “Những gì chúng ta có thể nói là gì? Chúng ta thấp hèn.”

“Omega thấp hèn ở đây để được sai bảo.” Luhan hoàn tất nốt câu nói, đảo mắt và thở dài. “Tao biết, tao biết. Chỉ là khó chịu một chút. Và nói thẳng nhé, tao không quan tâm thằng Sehun này là ai.”

“Nếu hắn là một Alpha tuyệt vời thì sao?” Baekhyun mở miệng nói điều gì đó nhưng ngay lập tức tầm nhìn của Luhan sáng và sắc lên, đó là một cơn chóng mặt.

Nó có thể ngửi thấy mùi dầu gội của Baekhyun ở đây hay đó là mùi sữa tắm của Kyungsoo? Luhan ngẩng đầu lên, thế giới chao đảo xung quanh nó. Nó thấy Baekhyun nhìn ra phía sau. Luhan muốn nhìn theo cậu ta nhưng tất cả năng lượng của nó đã bị rút cạn đi đâu hết. Tất cả mọi thứ mờ đi trong một giây và khi Luhan có thể định thần lại, mọi thứ rõ ràng hơn một cách đáng kể. Qúa rõ ràng. Luhan rên rỉ, quay đầu lại để xem chính xác thì chuyện gì đang xảy ra bởi vì tiếng mọi người thì thầm thì thầm thật cmn to quá.

“Cậu!” Một thằng con trai với mái tóc mật ong rít lên và Luhan hoàn toàn bị mê hoặc. Luhan có thể cảm thấy cậu ta đang căng ra và cậu ta nhảy lên, chạm tới ngay sát nó và lật nó từ ghế xuống sàn nhà. Sàn nhà quá là bẩn và tất cả mọi người đang theo dõi nhưng Luhan không thể ngừng tiếng rên của mình khi cậu thanh niên lạ hoắc kia cúi đầu, đôi mắt phát ra ánh sáng đỏ nguy hiểm.

“Là của tôi!” Cậu ta gầm gừ, cắn phập chiếc răng nanh dài của mình vào chiếc cổ mềm mại của Luhan. Luhan cảm thấy như mình đang bay, nó cầm tóc của cậu ta, nâng cổ mình lên để cậu có thể dễ cắn hơn. Cậu ta rút ra quá sớm và Luhan có thể thấy trong ánh mắt của cậu phản chiếu đôi mắt màu đỏ của mình. Cổ họng của nó đột nhiên cháy bỏng và Luhan rên rỉ.  Một cái gì đó ươn ướt chảy vòng qua cổ Luhan, cơn đau rút xuống, và cậu thanh niên kia lắc lư phiá trên nó, đôi mắt nhàm chán nhìn vào nó.

“Của tôi!” cậu ta lăp đi lặp lại, giọng trầm thấp.

“C-của cậu.” Luhan thở, nằm hẳn xuống sàn.

Rồi nó mở mắt ra, nhìn thấy tất cả ánh mắt đang đổ dồn vào mình, nó nhận ra chuyện gì đã xảy ra.

“Khốn kiếp!”

 

7 bình luận

Filed under Dịch, Drop

[Drabble|HunHan] Không hiểu chuyện.

Happy Chuseok Day !!

1, Luhan

– Mai anh về nhà, em muốn đi cùng anh không? – trong bóng tối, Luhan vô thức phát ngôn, mở mắt cố nhìn cho rõ cái hình dáng đang nằm cạnh mình.

– Hmmp? – Sehun ngái ngủ

Luhan bặm môi chờ đợi, cả ngày chuẩn bị đồ đạc về Trung Quốc, chưa dám mở mồm hỏi Sehun về điều đó.

– Anh về một mình đi. Mai em về nhà bố mẹ. – Sehun đáp, quay đầu đi.

Căn phòng tối chỉ còn lại tiếng thở đều đặn của Sehun và tiếng thở dài của Luhan.

Anh nhắm mắt lại không nghĩ nữa.

Sáng hôm sau, Luhan lên đường sớm. Sehun vẫn nằm ngủ ngon lành không có động tĩnh gì. Anh cười buồn.

2, Sehun.

Lần đầu tiên tôi gặp Luhan, anh chỉ nói rằng: Cậu bé đáng yêu, chúng ta sẽ là một đội rất tuyệt!

Đó là khi SM quyết ghép chúng tôi thành một cặp official của EXO.

Lúc đó tôi chỉ cười.

Sau đó phải thường xuyên nói chuyện với nhau, trao đổi với nhau để khi debut mỗi lần đừng trước ống kính phải tự nhiên nhất. Tôi biết thêm được Luhan thích DBSK, thậm chí thích cả YunJae couple.

Lúc đó tôi lại cười.

Muốn chúng tôi thành như vậy à?

Cũng được.

“Chỉ đến lúc gặp Luhan em mới biết tình bạn là gì.”

Tôi đã phải xin lỗi Jongin sau câu nói đó. Nhưng vẫn cứ vô thức đến bên Luhan, anh nói gì tôi cười, anh làm gì tôi đều làm theo. Mọi thứ có lẽ thành thói quen không thể bỏ, nhất là chúng tôi ở chung phòng. Nhưng khoảng cách 4 tuổi, đất nước khác nhau, có những lúc tách nhóm cũng không nói chuyện nhiều, thì dù có ở cạnh cũng chỉ là vài câu bâng quơ.

Sau 1 năm, SM thả trôi cho chúng tôi. Thì mọi thứ ngày càng xa cách, mặc dù vẫn cùng căn phòng đó. Nhưng trái tim chúng tôi không cùng chỗ.

Vẫn cứ nói bâng quơ, cười bâng quơ.

Có phải tôi mệt mỏi không?

Thực ra tôi đã nhận ra tôi cao hơn anh ấy rất nhiều sau một năm, trái tim tôi cũng lạnh đi rất nhiều. Anh ấy cố tới gần, tôi lại tự động bài xích, cho rằng đó chẳng qua là thứ fanservice, thà cứ đi với Minseok hẳn đi có khi lại tốt. Mọi người nghĩ rằng tôi không hiểu chuyện, vẫn còn là maknae, chỉ cao lớn ở vẻ ngoài. Nhưng thực ra tôi không muốn mở mồm ra. Nói ra chỉ làm mọi thứ thêm rắc rối.

Mai anh về nhà, em muốn đi cùng anh không?

Luhan chẳng phải là quan hệ không tốt với gia đình sao? Chúng tôi không bao giờ trao đổi về vấn đề này, nhưng tôi biết điều đó. Năm nay được về thăm gia đình, sao không tranh thủ hàn gắn lại gọi tôi đi cùng làm gì? Hay lại ra sân bay, nắm tay tôi, nói vài câu trước ống kính của mọi người?

Anh về một mình đi. Mai em về nhà bố mẹ.

Tôi quay đi, nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng thở dài của Luhan.

Sáng hôm sau, khi anh vừa ra khỏi cửa, tôi mở mắt. Jongin bước sang hỏi tôi.

Sao mày không chào anh ấy một câu? Người ta dù có thể chỉ là diễn kịch, nhưng tao không tin ở lâu mà vẫn diễn được. Là mày không chịu mở lòng. Oh Sehun. Mày đang diễn kịch lại đó. Mày quan tâm người ta mà. Lạnh lùng làm gì.

Rất lâu khi nó bỏ đi rồi, tôi mới cầm điện thoại lên.

– Sehun! – giọng đầu bên kia nghe rất phấn khởi.

– Xiaolu, về nhà vui vẻ, làm lành với bố mẹ đi, em đợi anh về.

– Oh! ah, uh … em cũng vui vẻ, anh sẽ sớm về, sắp bay rồi, chào em!

– Uhm, chào anh…

Tôi vẫn là không hiểu chuyện.

 

 

Bình luận về bài viết này

Filed under Drabble

[Dịch|Shortfic|ChanBaek|KaiSoo] Ngày 27 tháng Mười (Phần 2)

memo_zps90ce4de2

Phần 2: 27/10/2009

“Sẵn sàng chưa anh bạn?”

Jongin vỗ vai tôi trước khi chúng tôi tiến vào concert.

Tôi cười, đưa tay lên trước ngực mình, cảm thấy trái tim đang rung động. Mặc dù xung quanh thật ôn ào, tiếng mọi người bất giác trò chuyện, tiếng điện thoại rung, tiếng ấn nút, tiếng bước chân, tiếng vỗ tay, tiếng thở nhưng tất cả những gì tôi nghe thấy là tiếng tim mình đập rộn ràng. Tôi không hiểu tại sao tôi lại cảm thấy hồi hộp về sự kiện hôm nay, run run khi bước đến chỗ ngồi của mình.

Jongin cười toe toét với tôi để lộ hàm răng trắng sáng lấp lánh của nó. Tôi cố rặn cho nó một nụ cười nhưng lại không thể. Cảm thấy sự ngượng ngùng của tôi, nó cố gắng an ủi.

“Thả lỏng đi nào.”

Ít nhất nó đã cố gắng an ủi tôi.

“Em chắc chắn anh ấy trông sẽ rất tuyệt vời, lúc nào anh ấy chẳng thế.” Jongin nháy mắt và lè lưỡi. “Cho nên bây giờ, chúng ta hãy kiếm chỗ và ngồi xuống đợi đến lượt họ biểu diễn.”

Đèn tắt, dấu hiệu bắt đầu của buổi concert. Bản song ca của Baekhyun và Kyungsoo là sự kiện chính bởi họ là những học sinh xuất sắc nhất của lớp. Đã 30 phút , tôi ngồi vặn vẹo hồi hộp, thời gian cứ trôi qua, trái tim tôi cứ đập liên hồi không yên.

Tôi không thể chờ để được nghe giọng cậu ấy.

Tôi đã nghe Kyungsoo hát hàng nghìn lần. Tôi rất mong mỏi được thưởng thức giọng hát của Baekhyun, thực sự rất mong mỏi. Không chỉ bởi vì người ta đồn đại rằng giọng cậu ấy rất cao với âm điệu du dương giống như thiên thần mà còn vì đó là giọng của Baekhyun.

Đèn trong toàn bộ phòng lớn đột nhiên bừng sáng khiến tất cả mọi người giật mình vì bất ngờ. Vài giây sau, đám đông ồn ào bỗng chốc lặng im bởi hai giọng hát đồng thanh cất lên, sau một vài câu hát, hai giọng đó dừng lại. Vài giây tiếp theo, một giọng khiến tôi rùng mình hát đến những nốt cao nhất.

Mọi thứ như chậm dần lại.

Dần dần, từng chiếc đèn một sáng lên và hình dáng Baekhyun dần xuất hiện trước tầm mắt tôi. Bộ đồ đen phù hợp với cậu ấy một cách hoàn hảo, tôn lên nước da trắng sữa của Baekhyun và ôm chặt dáng hình của cậu ấy.

Tôi nuốt nước bọt.

Đây là một bản song ca. Tôi không ngừng nhắc nhở bản thân mình. Kyungsoo cũng hát, tôi biết điều đó, nhưng đôi tai của tôi lại chỉ không ngừng giải mã giọng hát của Baekhyun. Cái cách giọng hát thiên thần của cậu ấy giết chết màng nhĩ của tôi như thể đó là hòa âm của cuộc sống, như thể cuộc sống của tôi chỉ phụ thuộc vào cái chất giọng đó. Đôi mắt tôi khóa chặt vào hình dáng của cậu ấy. Mặc dù nhắm chặt đôi mắt, nhưng niềm đam mê và tình cảm của Baekhyun lại hiện ra rõ ràng. Giọng hát của cậu vẫn đọng lại trên da thịt tôi còn trái tim tôi thì đập vô cùng hoang dại đến mức lồng ngực này có thể nổ tung bất cứ lúc nào nếu như nó còn đập thình thịch liên hồi như vậy.

Bài hát kết thúc.

Baekhyun mở mắt ra.

Ánh mắt cậu tập trung vào tôi.

Tâm trí tôi trở về những tháng ngày đó…

Tôi vẫn còn nhớ những gì Kyungsoo nói với tôi khi tôi hỏi tại sao nó lại yêu Jongin, tại sao nó lại yêu Jongin nhiều như thế, nó cười và trả lời: “Khoảnh khắc đặc biệt đó sẽ đến. Một số người cảm nhận được ngay lần đầu tiên gặp mặt, còn một số lại mất một khoảng thời gian mới nhận ra. Nhưng có một điều chắc chắn, khi đúng là người đó, mày sẽ biết. Mày sẽ biết đó là tình yêu.”

Trở lại sau đó, tôi đã nghĩ rằng những gì Kyungsoo nói thật ngu ngốc vì làm sao tôi biết được đó là tình yêu? Phải có một lời giải thích.

Nhưng hôm nay, khi ánh mắt của Baekhyun và tôi khóa chặt vào với nhau và đôi môi cậu vẽ thành một nụ cười giống như năm ngoái khi chúng tôi rời Jongin và Kyungsoo trong quán cà phê đó, tay chúng tôi đan vào nhau thật chặt và tuyết bắt đầu rơi. Giống hệt nụ cười khi đó…

Đột nhiên tim tôi ngừng đập.

Điều này không thể giải thích được. Những lời của Kyungsoo vang vọng trong đầu tôi, khi đúng là người đó, mày sẽ biết. Mày sẽ biết đó là tình yêu. Lúc này đây, tôi nhận ra rồi!

Tôi yêu Byun Baekhyun.

Note: Chap này bạn au đã viết ngắn, chap sau dài lê thê và sẽ trans lê thê T____T

*tắt máy đi ngủ*

1 bình luận

Filed under Dịch, Shortfic

[Dịch|Drop|HunHan] Sói (Mở đầu)

Đã xin permission

Giới thiệu

Luhan đang theo học trường Đại học dành cho người Sói. Nơi các Alpha được huấn luyện để trở thành thủ lĩnh, các Beta được dạy để làm người thay thế, còn các Omega phải chịu mọi phục tùng. Theo Ngài Park và những bài học buồn tẻ của ngài thì đó là tất cả những gì họ sống để làm. Luhan không cần một thằng Alpha, bởi vì nó độc lập. Đúng không nhỉ?

Trừ một số đứa nghĩ rằng Luhan cần, thì Luhan nghĩ rằng, ờ, nó có thể tự là một thằng Alpha nóng bỏng cho riêng bản thân mình.

Mở đầu

“Chúng mày nghe tin gì chưa?” Baekhyun nói. “Sehun lại chia tay bạn gái rồi!”

Sehun? Luhan nhíu mày trong giây lát – Sehun là thằng nào? Và rồi nó nhớ ra. Sehun là một Alpha, người được biết đến là Alpha tuyệt vời nhất từng tồn tại nhưng cũng là một thằng trăng hoa. Rất nổi. Luhan nghĩ thằng đó là kiểu người sáo rỗng nhưng mọi người đều bảo Sehun là thằng chỉ cần nhìn thôi là đã làm người ta say mê đến cực độ.

Note.

Alpha_Beta_Omega_by_bloodhound_omega Đây là một fic về người sói. Mình sẽ nói qua về vấn đề Alpha, Beta, Omega.

1. Alpha

Trong xã hội của động vật, alpha là cá nhân với cấp bậc cao nhất. Cá thể nam hay nữ hoặc cả hai đều có thể là alpha, tùy thuộc vào loài của họ. Trong trường hợp một nam và một nữ thực hiện vai trò này, họ được gọi là cặp alpha. Động vật khác trong nhóm xã hội như nhau có thể biểu hiện sự tôn kính hay các dấu hiệu biểu tượng khác của sự tôn trọng đặc biệt đối với các loài của họ đối với các alpha hoặc alpha.

Trong xã hội động vật có phân cấp, Alpha thường được ưu đãi thực phẩm và các mặt hàng mong muốn khác hoặc các hoạt động, mặc dù mức độ của tác động này rất khác nhau theo mỗi loài. Alpha nam hoặc nữ có thể được ưu đãi cho quan hệ tình dục hoặc bạn tình, và trong một số loài chỉ có alpha hoặc một cặp alpha được phép tái sản xuất. Alpha có thể đạt được mong muốn của họ bằng sức mạnh vượt trội về thể chất hoặc thông qua những nỗ lực xã hội và xây dựng các liên minh trong nhóm. Vị trí của alpha cũng thay đổi ở một số loài, thường là thông qua một cuộc chiến vật lý giữa một con vật chiếm ưu thế và cấp dưới. Có thể có hoặc có thể không việc chiến đấu cho đến chết, tùy thuộc vào hoàn cảnh và các loài khác nhau.

2. Beta và Omega.

Động vật Beta thường hành động như người trợ giúp đương kim Alpha hoặc các Alpha và sẽ trở thành động vật Alpha mới nếu Alpha đương thời chết hoặc nếu con đó không còn được coi là một Alpha.

Omega là một phản nghĩa được sử dụng để ám chỉ các đẳng cấp thấp nhất của xã hội phân cấp. Động vật Omega phụ thuộc vào tất cả những người khác trong cộng đồng, và bị sai khiến ​​bởi những người khác trong nhóm để tiếp tục phục tùng tất cả mọi người. Động vật Omega cũng có thể được sử dụng như con dê tế thần xã hoặc các đại diện cho sự thất bại, hoặc bị bị ưu tiên thấp nhất khi chia thực phẩm.

Nói cho nguy hiểm vậy thôi chứ fic cũng khá là cute và hơi ngược =))

2 bình luận

Filed under Dịch, Drop

[Dịch|Shorfic|ChanBaek|KaiSoo] Ngày 27 tháng Mười (Phần 1)

memo_zps90ce4de2

Link fic gốc

Fic đang xin permission. Nhưng mình đã trans trước. Fic này rất hay và kết thúc là cái chết của Baekhyun. Nó là SE.

Mở đầu

27/10/2008 là lần đầu tôi gặp Baekhyun.

27/10/2009 là lúc tôi đã yêu cậu ấy.

27/10/2010 là ngày tôi đã bày tỏ với cậu ấy.

27/10/2011 cậu ấy cũng nói rằng cậu ấy yêu tôi.

27/10/2012 tôi quyết định dành trọn cuộc đời này cho cậu ấy.

27/10/2013 sắp đến rồi, ngày tôi sẽ ngỏ lời cầu hôn Baekhyun.

Phần 1: 27/10/2008

“Park Chanyeol”

Là giọng Kyungsoo,thằng bạn chí cốt 7 năm trời của tôi. Tôi quay đầu lại và nhìn thấy nó đang cười trêu chọc.

Sắp sửa có chuyện chẳng lành rồi đây.


Thở dài, tôi vẫy tay chào nó một cách yếu ớt. Tôi biết lại sắp sửa có thảm kịch xảy ra hoặc nói đơn giản thì sắp sửa có một trò đáng xấu hổ mà nhân vật chính không ai khác ngoài tôi.

Kyungsoo luôn đối xử với tôi như vậy.

 

Tôi nhớ năm đầu tiên, khi Kyungsoo đăng kí tham gia lớp kịch nghệ, chỉ bởi vì nó thích cái thằng tên là Kai, người mà lúc đó đang làm phó chủ tịch câu lạc bộ. Nó không muốn đăng kí một mình vì sợ các thành viên khác hiểu lầm. Và tôi đã từ chối nó, cuối cùng nó trình ra bộ dạng đáng thương làm tôi phát mệt vì phải nghe nó nói: “Cũng ok thôi ~ tao sẽ làm một mình. MỘT MÌNH. M-Ộ-T-M-Ì-N-H, một mình mà không có đứa bạn nào, không có một đứa nào cả!” hoặc đại loại kiểu “Chơi với nhau 7 năm, thậm chí tao sẽ đỡ một viên đạn thay mày!”

Cuối cùng thì tôi tham gia cùng nó.

Đúng là địa ngục! Kịch nghệ không phải thứ dành cho tôi. Tôi chẳng biết phải diễn như thế nào. Tôi thực sự là thằng cmn cao nhất, cho nên bất cứ khi nào phải biểu diễn một đoạn kịch trước mặt đám người đó, mắt trái của tôi sẽ giật không kiểm soát được bởi vì thần kinh và các cơ quá căng thẳng, toàn bộ cơ thể sẽ run lên làm mọi người xung quanh phát sợ.

Lần thứ hai là khi Kai đăng kí tham gia vào lớp nhảy, Kyungsoo đã điền xong thông tin vào phiếu đăng kí cho cả hai bọn tôi trong khi tôi chẳng biết gì về vụ này và vì là một thằng bạn thân, tôi đã tham gia, nhưng thực sự thì tôi cũng chẳng còn lựa chọn nào khác vào thời điểm đó, điều cuối cùng mà tôi biết đó là tôi đáng lẽ phải nhảy đúng nhịp, nhưng tất cả những gì tôi làm là khua tay, khua chân một cách bất cần.

Tôi trượt chân, tôi vấp, tôi đụng phải ai đó và thâm chí tôi đã đo ván ông thầy dạy nhảy của chúng tôi. Và cuối cùng sau một tuần, tôi bị đuổi.

Lần thứ ba là khi Kyungsoo sắp xếp một cuộc hẹn bởi vì nó muốn tới buổi khiêu vũ mà Kai được mời và tôi nên có một cuộc hẹn nên điều này không giống kiểu tôi và nó hẹn hò với nhau bởi vì Kyungsoo đã nói, Kai có thể hiểu lầm. Trong 5 phút đầu của buổi khiêu vũ, mọi chuyện diễn ra bình thường. Tôi rất tự hào về bản thân. Tôi mời bạn hẹn hò của mình nhảy, điều đó hóa ra lại là một sai lầm, tôi chẳng may dẫm lên chân trái của cô ta, làm cho cô nàng vấp ngã và tôi đoán là tôi đại loại là đã làm đổ rượu lên chiếc váy 600,000 của cô nàng. Và trong nỗ lực cố gắng giúp cô nàng lau sạch chỗ dơ, tôi đã làm rách cái váy. Cuối cùng, Sulli, cuộc hẹn của tôi, bỏ tôi. Cô nàng rời khỏi đó khi bữa tiệc mới bắt đầu được 30 phút, và vâng, mọi thứ xảy ra trong 30 phút đó.

Tôi có thể kể tiếp danh sách này nhưng việc chia sẻ cuộc sống rắc rối này của tôi chỉ làm mọi thứ thêm tồi tệ. Vâng và bây giờ tôi ở đây, sợ mất khôn bởi vì tôi chẳng biết điều gì sẽ đến tiếp theo. Tôi thực sự không thể nói không với Kyungsoo bởi vì sau đó nó sẽ bày ra ánh mắt cầu xin hoặc nói năng đáng thương với tôi.

Vì vậy, tôi yếu ớt lầm bầm, “chào” khi Kyungsoo tiến đến chỗ tôi và đưa cho tôi hộp ăn trưa nó đã chuẩn bị.

“Sao mặt mày dài ra vậy Channie?” Kyungsoo cười và nó làm tôi rùng mình. Tôi không nói được gì vì tôi chẳng biết phải nói gì.

“Này, tao muốn nhờ mày một chuyện.”

Tôi biết ngay mà! Tôi biết chuyện này sẽ chẳng dễ dàng gì đâu, do đó, có thể nó sẽ là nguyên nhân cho cái chết của tôi.

Tôi sợ theo đúng nghĩa đen. “Ch-Chuyện-n g-gì?” Tôi nuốt nước miếng lo âu chờ Kyungsoo trả lời.

“Biến Baekhyun trở thành người yêu mày!”

Kyungsoo trông rất bình thản khi nó phun ra từng chữ một như thể đó là điều tự nhiên nhất trên thế giới này. Tôi đứng hình trong vài giây, tiêu hóa chuyện vừa xảy ra.

“Ai cơ?” Tôi hỏi lại, không tin tưởng lắm vào những gì vừa nghe được.

“Baekhyun”

Có rất nhiều thứ đang diễn ra trong đầu tôi, nhưng tôi chắc chắn một điều.

“Biến cái gì? Ai cơ? Người yêu á? Baekhyun là thằng éo nào? Và Kyungsoo, tao là trai thẳng!” Tất cả các câu hỏi đó chạy quanh đầu tôi một cách đồng thời. Đây là điều vô lý nhất mà Kyungsoo từng yêu cầu tôi và còn khuya tôi mới làm điều này. Tôi thậm chí còn không biết Baekhyun là thằng nào.

“Geez, Chanyeol, mày không phải trai thẳng!” Kyungsoo, khó chịu nói và tôi chẳng hiểu tại sao nó lại là đứa cảm thấy phiền.

“Tao thẳng!” Tôi kiên quyết trả lời.

“Không, mày không thẳng. Baekhyun là một thằng con trai tốt. Nó quá đẹp trai với thân hình trông nữ tính, chiều cao vừa đủ hoàn hảo với mày. Và nó có giọng hát mà mày sẽ chắc chắn yêu thích. Nó cũng là một thằng nhảy giỏi. Da trắng như sữa, tốt bụng, ngọt ngào, có khiếu hài hước và tất cả. Mày biết đấy, nó là học sinh xuất sắc, thân thiện, tốt bung,… Nó hoàn hảo! CMN QUÁ HOÀN HẢO, CHANYEOL! QUÁ HOÀN HẢO!!!!!!

Kyungsoo cảm thấy khó thở.

“Rồi, rồi, Kyungsoo, bình tĩnh, hít vào, thở ra..” Cố gắng kiềm chế thằng Kyungsoo kích động, thật khó. Khi nó đã trở lại bình thường, tôi hỏi. “Rồi, Baekhyun thì làm sao? Có chuyện gì xảy ra?” Tôi nhìn vào mắt Kyungsoo, tất cả những gì tôi thấy là sự tuyệt vọng và đau khổ.

“Thằng khốn Kim Kai thích Baekhyun!” Kyungsoo thở nặng nhọc đến nỗi tôi nghĩ tôi phải cho nó uống một cốc nước.

“Tao thích Kai mấy năm rồi Channie, mày biết là tao rất thích nó mà.” Kyungsoo kìm lại những giọt nước mắt, “nhưng tại sao nó lại thích người khác!”

Tôi chẳng biết phải nói gì, tôi chưa bao giờ biết yêu là gì, chưa bao giờ trải qua thứ mà Kyungsoo cảm nhận cho nên tôi không biết làm gì. Tôi cảm thấy lạc long và khiếp đảm bởi vì tôi không thể khuyên giải thằng bạn thân của mình.

“Baekhyun có thích lại không?” Tôi hỏi mà chẳng biết vì sao hỏi thế.

“Không. Có. Tao không biết.”

“Thế sao mày biết Kai thích Baekhyun?” Tôi hỏi. Kyungsoo giương đôi mắt long lanh nhìn tôi. Nó hít một hơi và nói lắp bắp.

“Baekhyun gọi nó là Jongin.”

Kyungsoo vùi mặt và hai lòng bàn tay và bắt đầu khóc.

“Baekhyun gọi nó là Jongin, Chanyeol. Tao đã nghe thấy. Và Jongin đã cmn cười và đỏ mặt!”

Kyungsoo nắm tay thành nắm đấm và tiếp tục thổn thức. May mắn thay, chỉ có vài học sinh đi qua chỗ cái ghế bên trái trường đại học và chẳng có ai thực sự để ý đến cậu bé đang thổn thức kia.

Kai, thằng con trai nóng bỏng nhất trường đại học của chúng tôi chẳng bao giờ để ai gọi nó là Jongin. Không ai được phép gọi nó là Jongin ngoại trừ mẹ nó, hoặc là chúng tôi suy ra như vậy. Chẳng ai biết chính xác lí do tại sao Kai không cho đứa nào gọi nó là Jongin. Một lần Kyungsoo đã nói rằng Kai chỉ cho phép đứa nó yêu được gọi nó là Jongin, do đó chúng ta có Kyungsoo đang khóc ngay đây.

Kyungsoo, thằng con trai nhỏ nhắn khóc nhè cuộn tròn như trái bóng này thích Kai từ hồi trung học mặc dù đó là tính yêu đơn phương. Trong 4 năm mà Kyungsoo thích thằng con trai đó, chưa bao giờ Kai dính vào mối quan hệ với ai, hay có tin đồn rằng Kai thích đứa nào, Kyungsoo luôn có một niềm hi vọng rằng nó và Kai sẽ thành đôi. Cái vấn đề này nằm chễm chệ trên sự thật là Kai không biết rằng Kyungsoo tồn tại.

Nhìn Kyungsoo tiếp tục khóc, tôi cảm thấy trái tim mình thắt lại vì thời thế thay đổi. Tôi thương thằng bạn mình bởi vì không ai có thể biết rõ hơn tôi việc Kyungsoo yêu Kai đến nhường nào, tôi không muốn lãng phí 4 năm cố gắng của thằng bạn mình.

Mặc dù muốn chìa cho nó cái khăn mùi xoa lắm, nhưng tôi chẳng có cái nào. Chẳng bao giờ tôi mang cái nào đi. Tôi đang ngẫm nghĩ có nên chạy ra quán cà phê lấy cho nó vào cái khăn, nhưng tôi không muốn bỏ nó lại một mình. Vì thế tôi chỉ vụng về ngồi bên cạnh nó và nhìn trong lúc mọi người đi qua chúng tôi. Tránh ánh mắt của họ, tôi cúi xuống, không muốn nhìn thấy họ thương hại thằng bạn tôi.

Vài người đi qua chúng tôi không biết chuyện gì đã xảy ra, để lại cho chúng tôi những ánh mắt ái ngại.

Cứ như vậy cho đến vài phút sau khi tôi thấy một đôi converse đỏ ở trước đôi giày đen của tôi.

“Đây, cầm lấy này” Tôi ngước lên và thấy một thằng con trai cao tầm Kyungsoo với làn da trắng và đôi mắt hình bán nguyệt đang đưa tay ra. Cùng lúc đó Kyungsoo cũng ngước lên và cậu ta lau đi những giọt nước mắt của Kyungsoo. Tôi không thể rời mắt khỏi cậu ta. Việc một người lạ đến chỗ chúng tôi mà không có bất kì một ánh mắt nhạo bang nào lại còn chìa bàn tay giúp đỡ ra làm tôi kinh ngạc.

“Cám ơn.” Kyungsoo lắp bắp giữa những tiếng khóc và nhẹ nhàng nhận chiếc khăn tay.

“Tôi phải đi rồi. Tôi có tiết học. Cậu có thể giữ nó Kyungsoo. Đừng khóc nhé, được không?” Cậu ta xoa đầu Kyungsoo và lịch sự chào tạm biệt. Kyungsoo gật đầu. Khi cậu ta đi khỏi, Kyungsoo buồn rầu nói:

“Mày biết điều gì buồn cười không? Tao không thể ghét nổi Baekhyun, tao thực sự không thể, Chanyeol”

Tôi tự hỏi tại sao Kyungsoo tự nhiên lại nói như vậy cho đến khi tôi nhận ra.

“Baekhyun! Nhanh lên không trễ tiết đó!”

Baekhyun là một người lạ tốt bụng.

Một vài phút sau, Kyungsoo điều chỉnh bản thân, nó tự tát vào mặt mình. Đó là hành động nó thường làm để bình tĩnh lại.

“Được rồi, đi nào, tao nghĩ chúng ta muộn mất rồi.”

Tôi chỉ gật đầu và đi theo nó. Tiết tiếp theo của chúng tôi là Âm nhạc và đó là môn ưa thích của Kyungsoo. Tôi hi vọng tiết này sẽ làm tâm trạng nó khá khẩm hơn một chút. Chúng tôi vào muộn 20 phút nhưng may mắn là giáo sư Lee cũng vào muộn. Chúng tôi ngồi ở chỗ của mình, không thèm để ý những ánh mắt ngạc nhiên của tụi bạn tò mò không hiểu sao đôi mắt của thằng mắt to Kyungsoo lại sưng đỏ như vậy.

Giáo sư Lee bước vào vài phút sau đó, “Xin lỗi cả lớp vì thầy vào muộn, thầy có một cuộc họp ở phòng hiệu trưởng. Hôm nay chúng ta sẽ bàn luận về kế hoạch cho chương trình giáng sinh sắp tới nhưng trước khi bắt đầu. Thầy muốn giới thiệu với các em một học sinh mới chuyển đến.” Ngài Lee ra hiệu cho học sinh mới bước vào và thế giới này thật nhỏ bé, thằng con trai bước vào với đôi converse màu đỏ, mỉm cười chân thành.

“Chào! Tên tôi là Baekhyun. Rất vui được gặp các cậu!”

“Được rồi Baekhyun, em có thể ngồi chỗ nào em muốn.”

Tôi đã cầu xin Chúa để cậu ta ngồi phía trên, không phải chỗ nào gần chúng tôi nhưng lời cầu xin của tôi không được đáp ứng bởi vì có một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai tôi. “Chào Kyungsoo, cậu cảm thấy thế nào rồi?”

Kyungsoo mỉm cười, “Tôi ổn, một lần nữa, cám ơn cậu!”

“Không cần, tôi thích giúp đỡ bạn mình.” Baekhyun nháy mắt và ngồi xuống ghế của mình. Tôi ném cho Kyungsoo một ánh mắt hoài nghi.

Nhưng “thất bại” vẫn còn đánh giá tính trạng của tôi hơi cao.

“Cậu có tiết nào sau đây không?” Baekhyun hỏi.

Kyungsoo lắc đầu.

“Tốt! Bởi vì nhóm nhảy không có hoạt động gì hôm nay nên cậu muốn đi làm một tách cà phê sau tiết này chứ?”

Thực ra thì, Kyungsoo và tôi chẳng bao giờ đồng ý bất cứ điều gì nhưng lúc này chúng tôi lại đang bước vào tiệm cà phê. Điều duy nhất hay ho của cái buổi sắp xếp uống cà phê này là lí do tại sao Kyungsoo và Baekhyun quen nhau, ờ, đó là do câu lạc bộ nhảy nhót, rõ ràng là Baekhyun cũng tham gia cái đó và Kyungsoo là đứa giúp Baekhyun hoàn thành mẫu đăng kí.

“Vậy cả hai người đều quan tâm đến âm nhạc?” Baekhyun bắt đầu cuộc nói chuyện.

“Cậu ấy tập trung vào giọng hát, còn tôi tập trung vào nhạc cụ, cậu thì sao?” Tôi hỏi

“Tôi cũng hát. Tôi nghĩ Kyungsoo và tôi sẽ làm việc với nhau nhiều hơn.” Baekhyun vuốt cái điện thoại khi có tiếng chuông kêu lên.

Trong khi Baekhyun đang trả lời điện thoại, tôi quay ra và hỏi Kyungsoo: “mày ổn chứ?”, tôi thực sự lo lắng cho nó, cái đống chuyện về Baekhyun này thực sự không thoải mái nhưng nó lại cam đoan với tôi, chuyện này sẽ không bất tiện gì cả.

Cuộc trò chuyện nho nhỏ của chúng tôi bị gián đoạn và chúng tôi muốn nhảy dựng lên khi có một thằng tự nhiên sán đến và ngồi cạnh Baekhyun.

“Jonginnie!” nghiêm khắc, không phải cái giọng quí mến và thân mật Baekhyun hay thường dùng.

Tôi quay sang nhìn Kyungsoo, và thấy thằng bé muốn đứng dậy. Gọi Kai, là Jongin, đã quá lắm rồi, vậy mà đây lại còn Jonginnie? Chắc chắn có gì đó rồi!

“Thật là thô lỗ khi cứ tiến đến đây và ngồi. Anh không phải người duy nhất ngồi đây, anh có bạn mà em thấy đấy.” Tôi thực sự ngạc nhiên khi Baekhyun gọi chúng tôi là bạn trong khi chúng tôi chẳng biết gì về cậu ta. Ờ thì, Kyungsoo có biết, tôi không biết nhiều như Kyungsoo nhưng không phải là tôi không thích gì cậu ta hay tôi không muốn làm bạn với cậu ta, ờ, tôi muốn. Chỉ là chúng tôi không biết rõ gì về nhau và tôi thích cậu ấy hơn. Tôi nên dừng lại đúng không?

Jongin, ngẩng đầu lên đưa mắt về phía tôi và rồi Kyungsoo. Thở hắt, “Tôi là Kai.” Kai quay sang nhìn Baekhyun như thể mong đợi sự xác nhận nhưng chẳng thu được gì ngoài ánh mắt của Baekhyun yêu cầu tiếp tục nói trước.

Thờ dài thêm lần nữa, “Tôi xin lỗi tự dưng xuất hiện mà không chào hỏi gì cả. Tôi rất thô lỗ. Xin lỗi.”

Baekhyun cười, “thấy chưa, không khó đúng không?” Cậu ta xoa đầu nó “Cậu bé ngoan.”

Tôi không nghĩ là tôi tưởng tượng ra đâu nhưng tôi đã thấy Jongin đỏ mặt. Kyungsoo nắm chặt tay tôi dưới gầm bàn. Tôi nhìn nó và nó gần như sắp phát khóc. Kyungsoo khóc là không thể được, nhất là khi Kai đang ở đây. Không suy nghĩ gì cả, tôi cố gắng thu hút sự chú ý bằng cách nói to.

“Tôi là Park Chanyeol!” Tôi nói to và rành mạch. Định giơ tay ra để giới thiệu bản thân nhưng lại chạm tay vào cốc nước và làm đổ ra bàn. Kai đứng dậy khỏi bàn, không muốn bị dính nước. “Tôi xin lỗi” Lắp bắp, tôi vớ lấy khăn giấy và bắt đầu lau. Baekhyun cũng vớ lấy khăn giấy để giúp lau chỗ nước tôi đã làm đổ ra. Người phục vụ nhẹ nhàng đến sau đó, giúp lau hết toàn bộ.

Đến lượt Kyungsoo giới thiệu bản thân. Đó là một cơ hội tốt dù có hơi xấu hổ một chút.

“Cậu ấy vụng về lắm.” Kyungsoo, lần đầu tiên kể từ lúc Kai đến, mở mồm ra. Baekhyun cười nhẹ nhàng. Kai thì chẳng có gì để cười được.

“Được rồi, cậu này là Chanyeol còn cậu này là Kyungsoo.” Baekhyun lịch thiệp giới thiệu chúng tôi trong khi kéo Kai nhìn về phía chúng tôi. Jongin ngoan ngoãn làm theo như một đứa trẻ và gật đầu.

Chúng tôi dành 20 phút để nói chuyện, ờ thì, hầu như toàn Baekhyun nói còn chúng tôi gật đầu đáp. Để tôi nói cho các bạn biết, Baekhyun lắm mồm, cực kì lắm mồm. Cũng khá khoan khoái khi nghe cậu ta nói chuyện và làm chúng tôi thoải mái mặc dù, cậu ta hầu như nói về Kai.

Baekhyun nói với chúng tôi quá cặn kẽ. Tôi ngồi vặn vẹo mỗi lần Kyungsoo tự an ủi bản thân mình. Tôi biết thằng bạn thân của tôi đang đau đớn. Tôi muốn Baekhyun đừng nói nữa, nhưng tôi lại thích cậu ta nói chuyện với tôi, chúng tôi.

Những gì chúng tôi biết được đó là Kai là học sinh của trường biễu diễn nghệ thuật. Nhưng tôi chắc Kyungsoo đã biết thừa rồi. Ngoài ra còn chuyện Kai sợ độ cao. Nó cũng không thích bóng tối. Kai trông rất xấu hổ, nó cứ kéo kéo tay áo Baekhyun nhưng cậu ta đấy ra và tiếp tục chia sẻ câu chuyện. Baekhyun cũng nói rằng Kai là một người rụt rè trái ngược với sự nổi tiếng của nó.

“Em ấy luôn là người có vẻ ngoài tự tin.” Baekhyun thủ thỉ “Khi cậu nhìn nó thì có vẻ nó giống như vị Sex God mĩ lệ, nhưng thật sự thì thằng bé này rất trong sáng. Jongin thực sự rất tinh khiết.”

Vị Sex God lườm tôi cháy mặt khi tôi cười trước lời nhận xét của Baekhyun. Tôi rất thích cách Baekhyun nói, không phải bởi vì tôi thích gì Kai, mà bởi vì cách Baekhyun nói hay cách cậu ấy mở miệng ra truyền những âm thanh từ đó rung động đến tai của tôi. Tôi gần như quên rằng Kyungsoo đang rất khó khăn để đương đầu với chuyện này.

Kyungsoo sẽ mất trí thôi. Nó đang tiếp nhận những thông tin mới về tình yêu duy nhất của nó. Đáng buồn thay, người cung cấp thông tin lại là người yêu của người nó yêu.

“Jongin là một đứa-tr”

Tiếng chuông điện thoại của Jongin làm gián đoạn câu chuyện của Baekhyun.

“Vâng thưa mẹ” Kai trả lời và Baekhyun dừng lại, chăm chú lắng nghe lời Kai nói.

“Con đang ở cùng anh ấy. Vâng. Anh ấy ổn. Vâng. Con sẽ nói lại với anh ấy. Oh Vâng, anh ấy sẽ thích điều đó. Vâng thưa mẹ. Vâng. Chào mẹ. Con cũng yêu mẹ!” Kai rặn ra từng chũ cuối.

Baekhyun cười và quàng tay qua vai Jongin. “Jongin của tôi rất ngượng ngùng.”

Tôi nhức nhối ở chữ “của tôi”. Kyungsoo nhéo tay tôi dưới gầm bàn làm tôi nhăn nhó.

“Mẹ nói đưa anh về nhà.” Kai tiếp tục, không quan tâm đến những lời trêu chọc của Baekhyun. Nhưng tôi cảm thấy rất tệ cho Kyungsoo khi phải chứng kiến bí mật hai chú chim đang yêu này.

“Anh phải về nhà sao?” Baekhyun bỏ tay ra và bĩu môi.

“Vâng” Kai nhìn đồng hồ.”Lần này anh không thể từ chối được. 10 phút nữa em có tiết, em sẽ đón anh lúc 6h nhé. Đi ô tô vè nhà ok?” Kai cười và nhéo má Baekhyun trước khi chào tôi và Kyungsoo sau đó đi ra ngoài.

“Đứa trẻ đó. Nó sẽ thực sự làm điều gì nó muốn. Tôi cảm thấy tôi chẳng lớn tuổi hơn nó chút nào.” Baekhuyn thở dài. “Cậu có tin được không Chanyeol? Thằng em trai của tôi vừa mới yêu cầu tôi. Thậm chí tôi còn không muốn về nhà.”

Tôi chẳng tiếp nhận được thông tin nào ngoại trừ cụm “thằng-em-trai-của-tôi”. Tôi nhìn Kyungsoo và nó nhìn lại tôi.

“Em trai?” Kyungsoo và tôi nói cùng lúc.

“Ừ. Jongin là em trai tôi. Em cùng mẹ khác cha nên mới có Kim Jongin và Byun Baekhyun.” Baekhyun giải thích “Chờ đã, tôi đã quên chưa nhắc đến điều đó?”

Chúng tôi đều lắc đầu. “Cậu không nói.” Kyungsoo nhẹ nhàng lầm  bầm.

“CẬU ĐÃ KHÔNG NÓI!” Tôi quả quyết làm Baekhyun và Kyungsoo giật mình.

“Woah, bình tĩnh nào anh bạn.” Baekhyun cố gắng làm tôi bình tĩnh lại.

“Không phải quá dễ để nhận ra sao?” Baekhyun nhìn chúng tôi khó hiểu, long mày nhướn lên. Chúng tôi bối rồi nhìn cậu ta. Cậu ta thở dài và tiếp tục. “Chúng tôi thân nhau vậy, tôi tưởng các cậu phải biết chứ, nếu không phải an hem thì các cậu nghĩ chúng tôi là cái gì? Hai đứa bọn tôi thân nhau như…” Cậu ấy dừng lại khi nhận ra một điều. “Các cậu nghĩ chúng tôi là người yêu!” Cậu ta quả quyết và cười mắc dại.

“Không buồn cười tí nào đâu.” Tôi cắt ngang, tâm trạng của tôi bắt đầu vượt quá kiểm soát. Vấn đề này không buồn cười một chút nào cả, Kyungsoo đã chịu thiệt hại nhiều từ sự hiểu lầm này.

Baekhyun ngừng cười và chấm nước mắt. “Ồ xin lỗi” Cậu ta nói. Chẳng ai đáp lại nên tôi đoán là cậu ta nhận ra chúng tôi chẳng vui vẻ gì.

“Chúng tôi thực sự đã nghĩ hai cậu là người yêu.” Tôi quả quyết, trong khi Kyungsoo níu áo tôi ngăn không cho tôi lí lẽ tiếp. “Đáng lẽ cậu phải nói với chúng tôi. Kiểu như Chào, tôi là Baekhyun và em trai tôi là Jongin sắp đến đây. Điều đó sẽ không làm nên sự hiểu lầm này. Cậu có biết Kyungsoo như nào không? Nó cố để không khóc, cậu có biết Kyungsoo thích…”

Baekhyun đột nhiên đứng dậy, đặt tay lên miệng tôi ngăn không cho tôi tiếp tục.

“Kyungsoo thích Jongin?”. Cậu ta hỏi và tôi nghe thấy Kyungsoo giật cả nảy. Tôi nhận ra tôi đã nói quá nhiều. Tôi đông cứng trên ghế bởi vì tôi vừa mới tiết lộ bí mật của Kyungsoo trước mặt anh trai của Kai.

Baekhyun không đợi tôi trả lời mà chuyển ngay sang Kyungsoo. “Cậu thích em trai tôi à?”

Miệng Kyungsoo dính chặt lại với nhau và nó bắt đầu trở nên khó chịu.

“Cậu thích em trai tôi.” Baekhyun quả quyết với bản thân. “Chờ đã, cậu ghen tị với tôi hả?” Một câu hỏi nữa lại được khơi ra mà không có câu trả lời. Baekhyun ghép từng sự việc lại với nhau dù Kyungsoo không mởi mồm ra nói một lời nào.

“Cậu đã ghen tị với tôi. Cậu thích em trai tôi được bao lâu rồi?”

Kyungsoo vẫn không mở mồm.

“Cậu ấy đã thích Jongin được bao lâu rồi?” Cậu ta hỏi tôi. Tôi không trả lời, tôi không có ý định trả lời. Nhưng Baekhyun nhìn thẳng vào mắt tôi và sau đó tôi đã trả lời, “từ cấp 3”. Kyungsoo gằn một tiếng.

“OMG. Đó là lí do vì sao cậu khóc? Cậu thấy chúng tôi quá thân mật? Đúng không? Hở? OMGG, THẰNG KIM JONGIN sẽ giết tôi.” Baekhyun bắt đầu hoảng hốt mà tôi chẳng hiểu tại sao.

“Nó sẽ giết tôi trong lúc tôi ngủ. Tôi sẽ chết mất xác.”

Tôi thậm chí chẳng thể hiểu nổi tại sao Baekhyun  cứ nói cái khỉ gì mà Kai sẽ giết cậu ta. Tôi vỗ vai Kyungsoo và chúng tôi nhìn nhau. Tôi thì thầm xin lỗi với nó vì đã tiết lộ bí mật nhưng Kyungsoo chỉ nhún vai. Ánh mắt của nó sáng lên, và tôi biết lí do tại sao, nó đang rất hạnh phúc khi biết Kai vẫn đang trong trạng thái độc thân vui vẻ.

Baekhyun cuối cùng cũng chịu dừng việc lải nhải Kai sẽ giết cậu ta.

“Tôi muốn mọi việc rõ ràng. Cậu phải trả lời tôi. Cậu thích Jongin đúng không?”

Kyungsoo chậm dãi gật đầu.

“Kim Jongin? Cậu thích em trai tôi? Kim Jongin??”

Kyungsoo gật đầu lần nữa.

Baekhyun kích động cầm tay Kyungsoo, bật ra một tràng: “Qúa tuyệt vời! Tôi yêu cậu! Cám ơn!!!!!”

“Tôi thực sự bối rối đây.” Tôi kéo tay Baekhyun ra khỏi Kyungsoo, tôi hơi khó chịu vì cậu ta gần Kyungsoo quá.

“Ok, ok, để tôi giải thích. Xin lỗi vì đột nhiên kích động như vậy. Chỉ là tôi quá vui mừng!” Baekhyun ngồi trở lại cái ghế, nhưng nụ cười trên khuôn mặt cậu ấy vẫn rất tỏa nắng.

“Tôi cứ mãi nói chuyện về em trai tôi đúng không? Thằng nhỏ Kim Jongin đó, ờ thì, có một điều dễ thương nho nhỏ như thế này này.” Cậu ta chỉ về phía Kyungsoo, “tôi muốn cậu nhận ra”, vẫn chỉ Kyungsoo, “rằng em trai tôi tuyệt vời như thế nào.” Baekhyun tuyên bố một cách thờ ơ.

“nhưng tại sao?” tôi hỏi

“Bởi vì em trai tôi thầm mến cậu đã từ rất lâu rồi, Kyungsoo” Baekhyun mỉm cười với Kyungsoo, người mà sau đó kích động và bám lấy cái bàn, hiển nhiên là nó đang rất bất ngờ.

“Từ hồi trung học rồi Kyungsoo.” Vẫn mỉm cười, Baekhyun tiếp tục “nhưng nó nghĩ Kyungsoo không biết nó là ai, thật ngốc nghếch khi không nó không nói chuyện với cậu, nhưng nó hay ngại ngùng quá.”

Kyungsoo đần thối ra còn tôi thì há hốc mồm. Tất cả những giọt nước mắt đó, những thứ tôi đã làm vì Kyungsoo, những nỗ lực bị lãng phí và rồi sau đó nghĩ đến việc chúng nó thầm yêu nhau bằng đấy năm. Điều này là không thể tưởng tượng được.

Sau đó vài phút, đột nhiên Kai xuất hiện trước mắt chúng tôi.

“Tiết học bị hủy” Kai giải thích và ngồi xuống cạnh Baekhyun, người đang cười làm cho nó hoài nghi, “Gì thế?”

“Oh! Anh nhớ ra là anh và Chanyeol phải vào hiệu sách một tí!” Baekhyun cười, cái điệu bộ nhếch mép được khắc lên trên mặt câu ta. Tôi bối rối nhìn cậu ta nhìn lại tôi bằng ánh mắt thuyết phục, tôi nhận ra cậu ta đang muốn làm gì.

“Ah đúng rồi, tôi cần mua mấy quyển sách.” Tôi đứng dậy, vớ lấy cặp sách và cố gắng lờ đi ánh mắt cầu xin của Kyungsoo.

Jongin, ở phía đối diện, cực kì choáng váng “Em em, hyung, Em sẽ đi với anh!”

Baekhyun đẩy thằng Jongin sắp sửa đứng dậy ngồi xuống ghế. “Không, ở lại, đừng bỏ Kyungie lại một mình. Yeolie và anh sẽ xong ngay thôi, tụi anh sẽ trở lại” Baekhyun cầm tay tôi và chạy ra khỏi quán cà phê để mặc một Jongin bối rối và một Kyungsoo mắt trố ra ở lại.

Đến khi chúng tôi bước chân đến con phố khác, quán cà phê đã không còn trong tầm mắt, Baekhyun dừng lại và tôi cũng thế. Tay Baekhyun vẫn cầm chặt tay tôi. Cậu ấy nhìn tôi và cười rạng rỡ. “Thật là vui!”

Từ đó có vẻ rất hợp với cậu. Khi nó chạy qua tâm trí tôi, tôi biết rằng thật hoàn hảo. Có gì đó sâu trong tâm trí tôi nói rằng tất cả mọi thứ đã trở về nơi mà chúng thuộc về.

Vẫn tay trong tay, chúng tôi tiếp tục chạy.

Tuyết bắt đầu rơi.

Đúng, thật là vui.

6 bình luận

Filed under Dịch, Shortfic

[Dịch|Drabble|HunHan] Butterfly

tumblr_msziy5tCMj1rdnu0uo1_r1_400

 

Sehun nghĩ rằng, Luhan rất giống một con bướm

Anh rời từ bông hoa này sang bông hoa khác, nếm mật hoa từ tất cả mọi người mà không vướng bận bất cứ điều gì.

Điều đó đúng hơn bao giờ hết mỗi khi cậu nhìn thấy Luhan nghịch ngợm thì thầm ‘Baozi’  bên tai Xiumin, vòng tay quanh Jongin hay đùa nghịch với Yixing.

Sehun kìm nén lại sự ghen tị đang đâm chồi trong lòng cậu.

 

tumblr_msziy5tCMj1rdnu0uo2_400

 

 

Luhan là một con bướm.

Và dù Sehun yêu anh đến đâu. thì cậu vẫn để Luhan đi, để anh được tự do làm bất cứ điều gì anh muốn.

Cậu nằm trên giường và cố gắng hết sức không tự hỏi lúc này anh đang ở bên ai, đóa hoa nào đang được anh ghé qua…?

“Sehunnie”, Sehun ngẩng đầu lên và nhìn sang bên phải.

Luhan đang ở ngay đây, anh chui vào trong chăn và ôm chặt lấy cậu.

“Chúc ngủ ngon, Sehunnie~”

Luhan cười trước khi vùi đầu vào cổ Sehun.

“Anh yêu em.”

Sehun không biết loài bướm ngủ ở đâu, chúng ngủ trong những bông hoa, dưới những phiến lá hay dưới các hốc đá, nhưng cậu biết chắc chắn một điều.

Sau mỗi một ngày tíu tít bên những bông hoa, con bướm Luhan luôn trở về nhà, luôn trở về bên cạnh Sehun.

Baek-me-a-cake

Đây không hẳn là drabble, chỉ là một post của một bạn trên tumblr và mình rất thích post này, vì theo cảm nhận của mình thì nó chân thực nhất về Hunhan nên mình đã đem dịch.

 

 

1 bình luận

Filed under Dịch, Drabble