[Dịch|Drop|HunHan] Sói (Chương 2)

Hơn một năm không sử dụng wordpress. Cũng nhiều chuyện xảy ra, mình đăng nốt mấy chương của fic này dù tác giả đã drop. Mấy chương này vẫn rất thú vị. Mình vẫn còn tình cảm với HunHan. Đây là những gì mình cố gắng để tiếp tục.

MỞ ĐẦUCHƯƠNG 1 

 

CHƯƠNG 2: Nhà vệ sinh

Quán cà phê ngập tràn tiếng thì thầm và Luhan đứng dậy ngay lập tức, nhăn mặt khi nó cụng trán vào cằm thằng cha bí ẩn. Nó ngã về phía sau và cậu ta nhìn xuống nó, lần đầu tiên trong đời Luhan cảm thấy sợ. Đó không phải là nỗi sợ thực sự, mà đúng hơn là cảm giác bị khống chế hoàn toàn.

“ư-ừm.” nó lắp bắp và thằng kia vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm nó. Luhan nhận ra đôi mắt của cậu ta thật xinh đẹp khi chúng không ngầu đỏ – chúng có màu nâu đậm đẹp đẽ. Cái ý nghĩ đó làm nó sợ bởi nó chưa bao giờ thích ai cả và nó cũng không nghĩ rằng bản thân sẵn sàng để thích bất cứ người nào. Đâm ra, nó hành động như tất thảy mọi người vẫn hay làm: chạy. “Tạm biệt,” Luhan nói và phóng như bay ra khỏi căn phòng nhanh nhất nó có thể. Gần như là đã vấp ngã xuống nền khi nó lướt qua thằng kia  chỉ bởi vì cái mùi hương của cậu ta. Rất cuốn hút, đến nỗi Luhan chỉ muốn nhảy bổ lên người cậu ta luôn và -! Tại sao nó lại lâm ly thống thiết thế này? Luhan chạy cho đến chân nó tê dại và nhận ra bản thân đang đứng ở phòng âm nhạc. Qúa mệt cả về thể xác lẫn tinh thần, nó gục xuống. Vài giây sau, Baekhyun xông vào phòng cùng với Chanyeol theo sau. Luhan gục đầu xuống tay và không nhìn lên.

“Nào!” Baekhyun nói khi cậu ngồi xuống cạnh nó, “quá là nhây với  thằng “Tao không quan tâm Sehun!” Luhan. Đúng là đồ con bò!”

“Tao có nói điêu đâu!” Luhan ngẩng phắt lên, gắt gỏng và đảo mắt – tại sao như thế này rồi mà Baekhyun vẫn có thể mặt dày được cơ chứ?? Thằng bạn thân của nó đã bị làm nhục công khai!!–. “Tao vẫn đếch quan tâm đến thằng Sehun. Tao không thể bị chỉ trích vì việc này chỉ bởi vì cái thằng kia nó gây sự được.”

“Cái ’thằng’ kia, ôi Luhan thân yêu” Baekhyun nói, đưa tay ra như đang bắt đầu một bài diễn thuyết, “ là Oh Sehun. Alpha Oh Sehun, Oh Sehun được ham muốn nhiều nhất.” Baekhyun kết thúc  tràng đả kích nho nhỏ của cậu ta với một cái nhếch mép.

“Cái gì?”Luhan la lên, không thể tin vào tai của mình. Thằng kia trông chỉ già hơn nó một hoặc hai tuổi thôi và không phải như mọi người miêu tả. Luhan tưởng phải là ai đó cơ bắp với râu ria xồm xoàm, chứ không phải một người gầy và trẻ như thế. Tất nhiên là nó không phiền.

“Ờ hớ. Oh Sehun, bây giờ là Alpha của mày.”

“CÁI GÌ?” Luhan mở to mắt – Alpha?? Tại sao? Và rồi nó nhớ ra cái “tai nạn” nho nhỏ vừa mới xảy ra ở quán cà phê. Nếu nó nhớ không nhầm thì một cái cắn ở cổ một omega bởi một alpha có nghĩa là alpha này đã đánh dấu lên omega. “L-làm gì có cái vết gì trên cổ tao!” Luhan chối, đứng ngay dậy và chạy đến phòng vệ sinh với tốc độ nhanh nhất bởi vì làm gì có chuyện nó có một thằng alpha, phải không? Nó đưa tay xuống cổ, thở phào nhẹ nhõm vì không có cảm giác sưng gì trên đó. Khi đến phòng vệ sinh, nó mở cửa và đi đến chỗ chiếc gương trước bồn rửa mặt, không quan tâm Jongin và Kyungsoo đang tựa vào tường. Luhan nhìn chăm chú, nghiêng cổ một chút để đảm bảo không có bất cứ một cái vết nào nhưng nó đông cứng lại.

Có một vết đen lạ lung với hai chấm trên cổ nó.

“L-Luhan??” Kyungsoo lắp bắp, nhanh chóng mặc quần vào nhưng Luhan không có lòng dạ nào để quan tâm bởi vì cái quỷ gì… Luhan cố kì để làm nó biến mất nhưng không thể bởi vì có vẻ như cái vết này đã trở thành một phần trên da của nó.

“Trùng hợp quá nhỉ,” từ phía sau, Jongin cất tiếng mỉa mai trong khi kéo khóa quần lên. Luhan trượt xuống sàn, không biết phải làm sao. Mắt nó ngập trong nước và nó chẳng thể kìm được.

“Cái nồi gì? Luhan?” Jongin cuối cùng cũng nhận thấy tình trạng không ổn của nó và quỳ xuống ngay bên cạnh, “mày ổn chứ?”

“Luhan? Có chuyện gì xảy ra vậy?” Kyungsoo hỏi khi cậu cũng quỳ xuống sàn và nhẹ nhàng xoa lưng nó.

Luhan cố để mở miệng nói nhưng chỉ có thể phát ra tiếng thổn thức. Nó muốn đào một cái lỗ chui xuống sàn nhà và biến mất mãi mãi. Nó thậm chí không biết tại sao bản thân lại khóc nhưng Luhan đột nhiên cảm thấy tổn thương bởi vết đen trên cổ mình. Có thể nó sợ vì cái cảm giác bị kiểm soát mãi mãi hoặc có thể nó sợ rằng Sehun sẽ là một thằng khốn nạn nhưng Luhan không thể dừng khóc và nước mắt của nó cứ rơi lã chã.

“Luhan làm ơn đi mày – ôi.” Kyungsoo thấy dấu vết trên cổ Luhan và nó lơ đãng tự hỏi cái vết đó bầm đến mức nào. Luhan nhận ra Kyungsoo có tầm nhìn tốt hơn vì cậu có một alpha – một lý do đáng để được khoa trương.

“Sao thế? Cái gì thế?” Jongin hỏi, và Luhan biết tại sao cậu ta cũng lo lắng. Nó đã làm bạn với họ đủ lâu để nhận ra sự lo lắng trong giọng nói của Jongin.

“Mày… mày vừa có một alpha.” Jongin im lặng và căn phòng chỉ còn tiếng nấc của Luhan.

“Không tệ mà, đúng không?” Jongin hỏi một cách ngập ngừng,giọng cậu tràn đầy hi vọng.

“Chắc mày khóc là vì tự dưng bị đánh dấu và cái thằng alpha có thể là… ừm.” Kyungsoo kéo dài giọng, không chắc lắm và Luhan lại muốn tiếp tục khóc thêm lần nữa bởi vì Kyungsoo biết tất cả nhưng không chắc về vấn đề này. Luhan chắc chắn Sehun sẽ là một thằng nhãi ngạo mạn mà nó sẽ phải phục vụ như một con chó.

“Ôi” Luhan muốn đi đầu xuống đất. Nó nghe thấy tiếng chân bước vào nhà vệ sinh và lại đắm trong mùi hương ấy một lần nữa nhưng nó vẫn ngồi lì dưới sàn vì nó không muốn làm bản thân xấu hổ và vì nó không chắc mình muốn họ biết thằng alpha kia là ai.

“Ồ, Sehun,” nó nghe thấy Jongin nói, “mày làm gì ở đây vậy?” Luhan chết lặng – Jongin là bạn với Sehun?

“Sehun?” Kyungsoo nói, “xin lỗi nhưng…”

“Tao biết.” Luhan ngạc nhiên trong giây lát bởi giọng nói của hắn trầm hơn nó nghĩ. “Tụi mày có thể lui đi vài phút được không?”

“Nhưng—“

“Làm ơn đấy.”

Luhan cảm thấy Kyungsoo do dự nhưng bóng của cậu đổ lên khi cậu đứng dậy. Luhan muốn cầu xin cậu đừng đi, đừng bỏ nó lại với Sehun nhưng họ đã đi mất rồi.

“Luhan,” Sehun nói và Luhan không ngẩng lên bởi tim nó đập thật mạnh. Luhan cảm thấy Sehun gần nó. “Luhan, nhìn tôi.” Luhan có thể cảm thấy sự kiên quyết trong giọng hắn và nó không thể phủ nhận sức mạnh từ alpha của nó – nó ngước lên đối mặt với Sehun. Nó kéo hai đầu gối sát lại gần bởi Sehun cúi gần hơn nó tưởng. “Tôi xin lỗi,” Sehun nói, ánh mắt không lung lay trên người Luhan, “Tôi không cố ý làm thế”

“K-Không  sao đâu,” Luhan cố để nặn ra nụ cười nhưng nụ cười của nó đẫm nước mắt và hiển nhiên đến đứa trẻ cũng thấy sự gượng gạo trong đó.

“Tôi xin lỗi,” Sehun nhắc lại lần nữa và Luhan nghĩ thật dễ thương bởi Sehun nhìn như đang cố nhịn không động vào nó. Luhan có thể thấy sự chân thành trong mắt hắn nhưng nó không chắc có thể tin được. Luhan bắt đầu đứng dậy bởi nó muốn xin lỗi và rời đi nhưng nó vấp ngã. Thay vì tiếp đất, nó rơi vào vòng tay Sehun. Cú chạm làm nó giật nảy người và trong một thoáng cứng người lại nhưng ngay lập tức nó bị đẩy xuống sàn.  Sehun đặt môi lên cổ nó và Luhan luồn tay vào tóc hắn, ấn xuống. Bằng một cách nào đó, đôi môi mềm mại của Sehun đặt trên môi nó và nó tự nguyện mở miệng ra, cảm nhận Sehun, ngập chìm trong Sehun và thật là tuyệt.

“Ôi.” Luhan mở mắt và ngay lập tức thấy Kyungsoo đang ửng đỏ đứng ở của phòng và thằng Jongin cười nắc nẻ phía sau cậu.

Sehun rời khổi người Luhan ngay lập tức và nó không thể ngừng tiếc nuối vì Sehun dừng chạm vào mình.

 

 

 

Bình luận về bài viết này

Filed under Dịch, Drop

Nhận xét (๑╹っ╹๑)